Bé Và Giáng-Sinh
Hình ảnh kỷ niệm của ngày làm thiện nguyện.
Chân-Quê
Họ không biết tên của chúng tôi. Họ gọi anh là: “Santa Clause” hoặc “Mr. Christmas Tree”, Họ gọi tôi là “Sweetheart”. Vì năm nào gần Lễ Giáng-Sinh là chúng tôi đều khệ nệ khiêng cây thông và đồ trang-trí đến cho Họ tự thiết kế, những bữa ăn nóng hổi cuối tuần và chuẩn bị tiệc mừng Giáng-Sinh đúng ngay đêm Noel mừng sinh-nhật Chúa.
Mỗi khi Trời chuyển mùa, gió rét căm căm, mưa lạnh như trút nước xuống California. Một tiểu bang nổi danh ấm áp của Hoa-Kỳ, vậy mà có những sáng mùa đông, vườn trước và sau nhà tôi đóng băng trắng xóa. Những đêm nằm trong chăn ấm, nệm êm. Tôi vẫn hoài trằn trọc không tài nào ngủ được; khi nghĩ đến thân-phận của Họ, những kẻ không nhà trôi nổi ngoài kia. Lưu linh bao nhiêu năm tháng qua… Chúng tôi đã trở thành những người bạn thân-thiết của Họ tự lúc nào, nhưng chỉ gặp được Họ mỗi khi mùa đông trở về. Vì Trời quá lạnh, Họ không thể ngủ ngoài đường phố, bắt buộc phải tìm đến “Trại Lính Quốc-Gia Hoa-Kỳ” này để xin tá túc qua đêm. Năm nay, có quá nhiều người không cửa, không nhà. Họ là ai" Là “HOMELESS”.
Ngày 24, tháng 12, 2009. Sau khi sinh-hoạt âm-nhạc “Christmas Carol” Thiện-Nguyện ở Trung-Tâm Điều-Dưỡng cho người Cao-Niên: “Đa-Lạc-Viên” (do anh Ngô-Văn-Quy điều-hợp). Không kịp dùng cơm trưa tại đây. Tôi phải vội chở cô con gái cưng đi lấy thức-ăn để chuẩn bị cho tiệc mừng sinh-nhật Chúa đêm đông. Khi đi đường, ngang qua những khu phố vắng; cô bé hỏi tôi: “Mẹ ơi! Sao Homeless nhiều quá vậy" Con thấy như Họ đang ngồi CHỜ (waiting) cái gì đó. Nhìn tội-nghiệp quá!” Tôi mới giải-thích cho con rằng: “Họ như vậy đó bé à! Không biết đi về đâu; cứ lang thang suốt ngày rồi ngồi nghỉ ở một nơi nào mà Họ không bị xua đuổi. Đến 6giờ tối thì tìm đến “Shelter” ghi danh vào tạm trú qua đêm. Đúng 6giờ sáng hôm sau là phải “check-out” và tiếp tục lang thang khắp các nẻo đường, tiếo tục ngồi CHỜ và CHỜ… Mẹ nghĩ rằng Họ đang CHỜ một phép màu-nhiệm để giải-thoát Họ qua cảnh túng-cùng này bé ạ! Mẹ với bé đọc kinh cầu-nguyện cho Họ đi nhe!” Tôi nhìn qua, thấy con bé ứa nước mắt rồi chắp tay nhìn Trời lâm râm kinh-nguyện cùng Mẹ.
Đọc kinh xong, tôi nói với bé rằng: “Mẹ chỉ mong có thế; đó là trái tim bé biết rung động trước những cảnh đói nghèo của nhân-loại, vì phải có cảm từ đáy con tim thì bé mới biết chia xẻ tình-thương qua hành-động , chân thành, thiết thực. Hãy cố gắng CHO đi không chừng mực và lãnh NHẬN không phàn nàn. Cũng như bé hãy tin rằng CHO là NHẬN. NHẬN vô biên, nhất là trong mùa Giáng-Sinh này. Chúa sẽ đổ tràn Hồng-Ân lên cho bé và những trái tim con người đang nở hoa yêu thương”.
Chân-Quê. (Giáng-Sinh 2009)