Hôm nay,  

Đâu Là Tử Huyệt Của CSVN?

12/29/200700:00:00(View: 11075)

Hai thập niên của cuối thế kỷ 20 đã bắt đầu đánh dấu sự cáo chung của Chủ Nghĩa Cộng Sản. Nhân loại đã thắm thía và đau khổ vì chủ nghĩa cộng sản hay nói khác hơn là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản vô nhân đạo. Người dân các nước Cộng Sản ở Đông Âu và kể cả Liên Bang Xô Viết cũng đã quyết tâm đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản vì khao khát Tự Do và Nhân Quyền.

Trong một đoạn hồi ký của Ông Trần Quang Cơ đã thú nhận sự hoảng loạn và sợ hãi của CSVN trước sự suy sụp và cáo chung của Cộng Sản Liên Xô và các nước Cộng Sản Đông Âu. Cái điểm tựa duy nhất của CSVN là Liên Xô đã phá sản. Cũng nên nhắc lại là chính cái điểm tựa vào Liên Xô mà CSVN tin tưởng là vững chắc này nên CSVN đã xua quân xâm chiếm Campuchia và chống lại Trung Cộng.

Đây là nguyên văn trong hồi ký của Ông Trần Quang Cơ: “…Ngày 22.6.90, tại Bắc Kinh, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã thông báo cho Đại sứ các nước EEC (Khối thị trường chung châu Âu) về cuộc đàm phán Trung-Việt ở Hà Nội, và nhận xét là Việt Nam hết sức nóng lòng bình thường hoá quan hệ với Trung Quốc vì lo sợ sự suy yếu của Liên Xô và tình hình hỗn loạn ở Đông Âu. Nói là Việt Nam rất xảo trá …”

“…* Trung Quốc không đáp ứng các đề nghị của lãnh đạo ta, đồng thời họ lại đánh giá sai lầm là Việt Nam yếu, có nhiều khó khăn do tình hình bản thân Việt Nam và do tác động của tình hình Liên Xô, Đông Âu nên quá lo sợ bị đế quốc diễn biến hoà bình như đối với các nước Đông Âu, do đó Việt Nam rất cần Trung Quốc. Vì vậy họ đã lợi dụng lòng khát khao hợp tác với Trung Quốc của lãnh đạo ta để gây sức ép mạnh với ta trong đàm phán. Đồng thời, từ khi có cuộc gặp không chính thức với ta ở Bắc Kinh cho đến nay, Trung Quốc không ngừng đưa tin về các hoạt động của Trung Quốc ở Trường Sa và Hoàng Sa với lý do vừa gây sức ép với ta vừa làm cho Mỹ, ASEAN yên tâm là quan hệ giữa Trung Quốc và Việt Nam chẳng phải có sự ưu ái gì hơn mối quan hệ của Trung Quốc với các nước Đông Nam Á khác…”

Đảng CSVN đã nằm trong vị thế cô đơn sau khi Liên Xô sụp đổ, hoang mang lo sợ đến tột cùng. Điều lo sợ nhất của CSVN là bị sụp đổ và phá sản trước trào lưu Dân Chủ của nhân loại.  Đảng CSVN lo sợ sẽ bị người dân Việt Nam đứng lên lật đổ. Đây chính là nguyên nhân CSVN quay sang bám víu vào Trung Cộng để mong đuợc tồn tại. Ông Trần Quang Cơ viết như sau:

“…Những biến động lớn trong tình hình thế giới bên ngoài lúc này đã tác động mạnh mẽ tới suy nghĩ của lãnh đạo ta về phương hướng chiến lược đối ngoại. Cuộc khủng hoảng chính trị tại nhiều nước theo chế độ XHCN đã bùng nổ từ năm 1989 và đang có chiều hướng lan rộng ra. Tháng 6.89 xảy ra vụ Thiên An Môn ở Trung Quốc. Cũng trong năm 1989, chế độ XHCN ở các nước Đông Âu như CHDC Đức, Ba Lan, Rumani, Hung, Tiệp, Ba Lan đều đã sụp đổ. Đầu tháng 10.89, TBT Nguyễn Văn Linh đi dự kỷ niệm 40 năm Quốc khánh CHDC Đức, khi về đến Hà Nội thì bức tường Berlin đổ, Honecker bị lật. Lãnh tụ Rumani Ceaucescu, người mà khi ở Berlin anh Linh xem ra tâm đầu ý hợp trong việc bàn chuyện tâm huyết cữu vãn sự nghiệp XHCN thế giới đang lâm nguy, vừa chân ướt chân ráo về đến Bucarest thì bị truy bắt. Với “tư duy mới” của Gorbachov, tình hình Liên Xô ngày càng trở nên lộn xộn…”

“…Nói chung, từ sau Đại hội VII, tiến trình bình thường hoá quan hệ Việt Nam – Trung Quốc như cỗ máy đã được tra dầu đầy đủ, diễn biến trơn tru theo trình tự đã định. Ngày 5-10.11.91, sau khi Hiệp định về Campuchia được ký kết ở Pari, TBT Đỗ Mười và Thủ tướng Võ Văn Kiệt thăm chính thức CHND Trung Hoa để hoàn thành việc bình thường hoá mối quan hệ bị trục trặc lớn từ tháng 2.79. Nhưng trong khi lãnh đạo ta ôm kỳ vọng cùng Trung Quốc “bảo vệ CNXH chống đề quốc” thì họ đã xác định quan hệ với ta là “thân nhi bất cận, sơ nhi bất viễn, tranh nhi bất đầu” (thân nhưng không gần, sơ nhưng không xa, đấu tranh nhưng không đánh nhau). Trung Quốc nói thế song luôn luôn lấy thế nước lớn để lấn chiếm lãnh thổ lãnh hải ta, và hiểm độc nhất là không ngừng tác động vào nội bộ ta….”

Đảng CSVN đã không còn con đường chọn lựa là phải bám víu quyền lực bằng cách cầu luỵ, ôm chân Trung Cộng, hay nói một cách khác là lạy lục Trung Cộng xin được tha thứ, xin thần phục làm chư hầu.  Cho mãi đến ngày hôm nay, Trung Cộng bảo gì Việt Cộng vâng theo không dám cải lại. Trung Cộng làm điều gì thì Việt Cộng bắt chước rập khuôn. Do đó việc dâng đất và biển cho Trung Cộng  là một việc đương nhiên của Việt Cộng để làm vừa lòng và thỏa mãn mộng bá quyền của Trung Cộng. Nỗi lo sợ của CSVN là sẽ bị bỏ rơi nếu không làm vừa lòng quan thầy Trung Cộng. Lợi dụng vào thế bí và sự nhu nhược, luồn cúi để cầu vinh của CSVN, Trung Cộng lấn lướt để thao túng từ chính trị đến kinh tế, xâm nhập các huyết mạch kinh tế của Việt Cộng.

Những bằng chứng trên đã cho thấy thái độ và hành động phản quốc của CSVN trong sự kiện Trung Cộng xâm chiếm Hoàng Sa và Trưòng Sa. Đảng CSVN tuân theo lệnh của Trung Cộng là phải đàn áp sinh viên học sinh và đồng bào biểu tình chống Trung Cộng xâm lược. Ra lệnh bịt miệng trên 600 tờ báo và răn đe các phóng viên trong ngành truyền thông báo chí. Trói tay và bóp họng QDDVN không được lên tiếng hay có hành động quân sự. Xử dụng CA như những nô bộc ngu trung khống chế toàn xã hội Việt Nam như là một nhà tù khổng lồ. Đây chứng minh rõ ràng là CSVN buôn dân bán nước, đầu lụy Trung Cộng chỉ vì muốn cố bám víu quyền lực để tiếp tục cai trị nước Việt Nam, là hành động phản quốc, là tập đoàn mãi quốc cầu vinh.

Đảng CSVN sẽ phá sản, suy tàn và tuyệt lộ khi bị đẩy rời ra khỏi quỹ đạo của Trung Cộng. Đây chính là tử huyệt của CSVN. Nhận thức được điều này, xét lại khả năng của người dân cho thấy người Việt Nam trong và ngoài nước có điều kiện ắt có và đủ để thực hiện và theo đuổi cuộc đấu tranh chính nghĩa một cách ôn hoà và đầy tình tự dân tộc.

- Tiếp tục giữ vững tinh thần đấu tranh hiện nay. Biểu tình lan rộng khắp nơi trên thế giới, biểu tình ôn hoà, bền bỉ và kiên trì trước toà đại sứ hay toà lãnh sự của Trung Cộng (như đồng bào ở Nam California trong vụ Trần Trường). Vì tử huyệt của Trung Cộng là Olympic 2008. Biểu tình kéo dài vào ngày thưòng hay mỗi cuối tuần sẽ khiến các cơ quan truyền thông quốc tế chú ý và khai thác đề tài này triệt để. Trung Cộng sẽ rất bực tức và mất mặt với thế giới và lo lắng đến danh dự khi tổ chức Olympic 2008.

- Biểu tình trước toà đại sứ của Việt Cộng lên án hành vi bán nước của CSVN. Mục đích của những cuộc biểu tình này nhằm huy động tinh thần tổng lực của đồng bào ở hải ngoại.

- Các sinh viên học sinh và đồng bào ở trong nước tiếp tục biểu tình bằng nhiều hình thức khác nhau và lan rộng ra nhiều tinh thành khắp nước Việt Nam. Nếu Công An ngăn chặn các đường dẩn vào toà đại sứ Trung Cộng thì tập trung biểu tình ở nơi khác, thông báo cho các phóng viên ngoại quốc đang có mặt tại Việt Nam biết, để họ đến làm phóng sự. Chụp hình các cuộc biểu tình đưa lên mạng internet toàn cầu.

- Khi CSVN không thể ngăn cản được những cuộc biểu tinh của đồng bào trong và ngoài nước sẽ dẩn đến những xức mẻ về ngoại giao giữa Việt Cộng và Trung Cộng. Khi Trung Cộng lên cơn phẩn nộ thì có thể sẽ dứt núm sửa mà Việt Cộng đang cố bám víu núm sửa đó để tồn tại. Mất sự hậu thuẩn của Trung Cộng thì CSVN sẽ tứ bề thọ địch, tứ bề cô đơn, từ đó dẩn đến suy yếu và phá sản.

Muốn giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ, đòi lại đất và biển mà CSVN đã bán cho Trung Cộng thì toàn dân Việt Nam phải thay đổi sinh mạng của đất nước Việt Nam, phải thay thế chế độ độc tài đảng trị CSVN bằng một chế độ Tự Do, Dân Chủ và Nhân Bản.  Chính vì lẽ đó toàn dân Việt Nam phải đoàn kết để cùng nhau đấu tranh và tha thiết kêu gọi QDDND hãy đúng về phía dân tộc Việt Nam để thay đổi vận mệnh của dân tộc Việt Nam.

Cầu nguyện hồn thiêng sông núi phù hộ cho cộng cuộc đấu tranh Tự Do dân Chủ cho Việt Nam được thành công.

Nguyễn Thanh Nam.

 28/12/2007

 * Hồi Ký, Trần Quang Cơ, nguyên Thứ Trưởng Ngoại Giao của Việt Cộng,  được bổ sung hoàn chỉnh 22/5/2003.

http://zdfree.free.fr/diendan/dossiers/HoikyTQC_00.html

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.