Hôm nay,  

Nhà Nước Và Cách Mạng: Quan Niệm Không Tưởng Của Hồ Chí Minh Về Nhà Nước Và Cách Mạng

02/11/200700:00:00(Xem: 13088)

 Báo sự thật, số 120, ngày 15-10-1949 có đăng bài viết của Hồ Chí Minh: “Nước ta là nước Dân chủ; Bao nhiêu lợi ích đều vì dân. Bao nhiêu quyền hạn đều của dân. Công việc đổi mới xây dựng là trách nhiệm của dân. Sự nghiệp kháng chiến kiến quốc là công việc của dân. Chính quyền từ xã đến Chính phủ trung ương đều do dân cử ra. Đoàn thể từ Trung ương đến xã do dân tổ chức nên. Nói tóm lại, quyền hành và lực lượng đều ở nơi dân.”

 Ngày 15 tháng 10 năm 2007, 58 năm sau nhìn lại chúng ta đánh giá được gì" Qua việc giải thích về một nhà nước của dân, do dân và vì dân, Hồ Chí Minh muốn khẳng định rằng người dân Việt Nam đã thực sự được hưởng một nền Dân chủ, trở thành người làm chủ, còn chính quyền thì là công bộc của dân.

Nhưng sự thực thì không phải vậy.  Điều 4 bản Hiến pháp đã phủ nhận lập luận trên vì Đảng Cộng sản Việt Nam là lực lượng duy nhất lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng, nghĩa là khẳng định Quyền uy của Đảng, về vấn đề này Ăng-ghen đã viết: “Quyền uy phải lấy phục tùng làm tiền đề”, vì vậy vai trò lãnh đạo của một người hay một tổ chức chỉ có thể được xây dựng trên cơ sở cưỡng bức số đông phải phục tùng thiểu số. Đảng Cộng sản là đảng cầm quyền, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội, sử dụng công cụ bạo lực của Nhà nước để cưỡng bức quần chúng nhân dân phải phục tùng Quyền uy của Đảng.

 Như vậy, Nhà nước đã trở thành công chuyên chính của Đảng, dùng để trấn áp những lực lượng chống đối những ai không đi theo Đảng. Nếu quần chúng ngoan ngoãn phục tùng Quyền uy của Đảng, thì họ sẽ được ban cho một ân huệ là “Trở thành người làm chủ”, còn nếu ai chống lại thì bị quy kết là phản động, họ sẽ bị đàn áp không thương tiếc. Như vậy ở đây, “Dân chủ phải lấy phục tùng làm tiền đề”. Theo tư tưởng Hồ Chí Minh một Nhà nước Dân chủ phải là công cụ chuyên chính của Đảng, một nền Dân chủ phải lấy phục tùng Quyền uy của Đảng làm tiền đề, tư tưởng này đã trở thành một biến tướng của khoa học, đây là bước thụt lùi về lập trường tư tưởng của Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam.

 Với một thể chế Đảng trị, mọi quyền của người dân đều được đặt dưới sự phục tùng Quyền uy tối thượng của Đảng, nghĩa là không có một chút Tự do – Dân chủ nào, bởi vì phục tùng Quyền uy tối thượng đồng nghĩa với việc đánh mất tự do. Nhưng người dân đã bị làm cho u mê bởi những quan niệm không tưởng của Hồ Chí Minh về Nhà nước và Cách mạng, họ sống dưới ách thống trị của Đảng nhưng lại nghĩ mình đang được hưởng một nền Dân chủ, họ tưởng rằng chính quyền này là một chính quyền lý tưởng của dân, do dân và vì dân, họ quên mất rằng chính quyền thực chất chỉ là công cụ chuyên chính của Đảng, dùng để đàn áp các phong trào Dân chủ.

 Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản đã đi ngược lại chủ nghĩa Mác khi đưa ra lý luận về Nhà nước vô sản là nền chuyên chính của toàn thể nhân dân, họ gọi đó là nhà nước kiểu mới, chưa từng có trong lịch sử. Quả thực nhà nước đó chưa từng có trong lịch sử, và cũng chưa từng xuất hiện trong các tác phẩm của Mác.

Trong toàn bộ các tác phẩm của mình, Mác chưa bao giờ nhắc đến một hình thái nhà nước nào là nền chuyên chính của toàn thể nhân dân, Mác luôn cố gắng giải thích về lịch sử đấu tranh giai cấp, qua đó chứng minh bản chất của nhà nước là chuyên chính của giai cấp, dùng để trấn áp các giai cấp đối kháng. Nhà nước là lực lượng sinh ra từ xã hội, nhưng lại tự đặt mình lên trên xã hội và ngày càng trở nên xa lạ với xã hội, nhà nước nào cũng là bộ máy bạo lực của giai cấp với sự hoàn bị của các tổ chức Quân đội, Công an, Tòa án và các nhà tù, sẵn sàng đàn áp các bạo động chống lại lợi ích của giai cấp.  Sức mạnh bạo lực khiến cho nhà nước trở nên xa cách với xã hội, lại càng xa cách hơn với quần chúng, vì vậy nhà nước chỉ có thể là đại biểu trung thành cho lợi ích của giai cấp chứ chưa bao giờ là nền chuyên chính của toàn dân.

Sức mạnh bạo lực của nhà nước được tạo ra từ sức mạnh của nhân dân, dân là gốc của nước, không có nhà nước nào đặt ngoài nhân dân mà chỉ có nhà nước đặt trên nhân dân. Mác đã chứng minh: “Chỉ có tuân theo các quy luật phát triển xã hội, cùng với việc mở đường cho sự phát triển không ngừng của lực lượng sản xuất, hình thành nên trạng thái kinh tế của xã hội ở trình độ cao, thích ứng với trạng thái kinh tế đó là trình độ văn minh của xã hội, trong đó con người được nâng lên tầm vóc mới, thoát dần khỏi việc bị phụ thuộc một cách nô lệ vào sự phân công và quản lí, khi đó nhà nước sẽ dần tiêu vong. Nhà nước tiêu vong thì bạo lực và bất công trong xã hội mới chấm dứt và nhân dân mới thực sự trở thành người làm chủ”.

 Vậy thì tư tưởng Hồ Chí Minh về nhà nước của dân, do dân và vì dân là như thế nào, đấy chẳng qua chỉ là quan niệm không tưởng về một nhà nước là nền chuyên chính cách mạng của toàn thể nhân dân, ông đã viết: “Chủ nghĩa Mác – Lênin soi phương hướng, đường lối cho chúng ta đi. Có phương hướng đúng thì việc làm mới đúng. Hết lòng hết sức phục sự nhân dân, phụng sự Tổ quốc, bất kì việc to việc nhỏ cũng nhằm mục đích ấy; đó là chủ nghĩa Mác – Lênin. Nếu không hết lòng hết sức phụng sự nhân dân, tự kiêu, tự đại, tự tư tự lợi, như thế là trái với chủ nghĩa Mác – Lênin.”  Ông đã tầm thường hoá chủ nghĩa Mác với chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, coi nhà nước vô sản cách mạng là của dân tộc, do dân tộc và vì dân tộc, lẫn lộn giữa học thuyết cách mạng quốc tế của Mác với tư tưởng dân tộc, nhầm tưởng rằng Chủ nghĩa Xã hội đã mang lại công bằng cho nhân dân. Ông quan niêm mơ hồ về một chính quyền chưa từng có trong lịch sử, một chính quyền lý tưởng đến mức người ta có thể duy trì nó mãi mãi, coi đó là thành quả cách mạng vĩ đại của nhân dân.

Cho nên, chính quyền đó đã không thành hiện thực, càng ngày càng xa rời dân, bộc lộ nhiều yếu kém trong quản lý kinh tế, nạn tham nhũng trở nên phổ biến, làm chậm tiến trình phát triển của đất nước, khiến cho dân tộc ta ngày càng tụt hậu xa hơn với thế giới. Chính quyền này chưa bao giờ là công bộc của dân, trái lại chính quyền đã trở thành kẻ thống trị dân, ngồi lên đầu lên cổ dân, đàn áp thẳng tay những lực lượng Dân chủ đấu tranh cho quyền lợi của dân, duy trì một nền cai trị hà khắc theo kiểu “Trời sinh Đảng trị nước, Đảng là giai cấp thống trị”.

 Tư tưởng Hồ Chí Minh về nhà nước và cách mạng thực chất là sự pha trộn giữa tư tưởng trị nước thời phong kiến với đường lối cách mạng của giai cấp vô sản dưới sự lãnh đạo của Stalin và Mao Trạch Đông.  Mối liên hệ với chủ nghĩa Mác rất mong manh, ông lẫn lộn giữa học thuyết khoa học của Mác và tư tưởng lạc hậu của Nho học, dẫn đến sự phản bội hoàn toàn của ông đối với chủ nghĩa Mác. Đây là bước thụt lùi thảm hại về lập trường tư tưởng của Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam, dẫn đến nhiều sai lầm nghiêm trọng trong thực tiễn, đưa lịch sử đất nước thụt lùi hàng thế kỷ. 

Sự tầm thường hoá chủ nghĩa Mác được diễn ra trong thực tiễn xây dựng nhà nước vô sản, một nhà nước kiểu mới, nhà nước này không những tự đặt mình lên trên nhân dân mà còn đứng trên mọi giai cấp, đấy là nhà nước Đảng trị. Đảng Cộng sản lãnh đạo Nhà nước và xã hội cho nên: “Hiến pháp không được coi trọng bằng điều lệ Đảng, Pháp luật không được tuân thủ bằng nghị quyết Đảng, các cấp uỷ Đảng đứng trên Chính quyền các cấp”. Nhà nước Pháp quyền của dân, do dân và vì dân theo tư tưởng Hồ Chí Minh đã biến thành nhà nước Đảng quyền, Đảng trị. Quốc hội Việt Nam, cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước, có trên 70% đại biểu là quan chức Cộng sản đang kiêm nhiệm chức vụ, vừa điều khiển cơ quan Lập pháp vừa giữ chức vụ trong cơ quan Hành pháp và Tư pháp, chẳng khác nào Đảng vừa đá bóng vừa thổi còi. Hơn nữa, cơ cấu đại biểu Quốc hội chỉ cho phép một số rất nhỏ đại biểu không phải là Đảng viên, đại biểu ngoài Đảng chỉ chiếm chưa đầy 10%. Như vậy là Đảng làm ra Hiến pháp và Pháp luật, chứ không phải Nhân dân là chủ thể của quyền lập Hiến. Nhân dân đã bị tước đi quyền lập Hiến, trong khi đây là quyền nguyên thủy khai sinh ra tất cả các quyền khác, điều đó có nghĩa là dân không có quyền nào cả, vì vậy không thể có Dân chủ.

Khẩu hiệu “Nước ta là nước Dân chủ, là Nhà nước Pháp quyền của dân, do dân và vì dân theo tư tưởng Hồ Chí Minh” là một khẩu hiệu mị dân sáo rỗng, nói không ai tin, bảo không ai nghe, thực tiễn đã chứng minh tất cả chỉ là lừa dối. Người dân Việt Nam cần một nền Pháp quyền, hiểu đầy đủ là quyền lực của Luật pháp trong xã hội; Quyền lực đó để bảo vệ tự do của nhân dân, quyền lực đó để kiểm soát các hoạt động của Nhà nước, ngăn chặn sự xâm phạm của bộ máy công quyền đối với người dân. Người dân Việt Nam cần một Nhà nước Pháp quyền, đó phải là nhà nước mang đủ các tính chất sau:

- Thứ nhất, Nhà nước Pháp quyền coi bản Hiến pháp là cơ sở pháp lý tối cao, vô cùng thiêng liêng, thể hiện quyền lập Hiến của nhân dân, khẳng định nhân dân chính là chủ thể của quyền lập Hiến, đó là quyền nguyên thuỷ khai sinh ra các quyền khác.

- Thứ hai, Nhà nước Pháp quyền là cơ quan quyền lực cao nhất, đứng trên các Đảng phái chính trị, quyền của Nhà nước được phân lập thành ba quyền cơ bản sau: Quyền Lập Pháp, quyền Hành pháp và quyền Tư pháp, ngoài ra Nhà nước không còn quyền nào khác.

- Thứ ba, Nhà nước Pháp quyền quản lý xã hội theo Pháp luật, bản thân Nhà nước cũng hoạt động trong khuôn khổ Pháp luật.

- Cuối cùng, Nhà nước chỉ được làm những gì Pháp luật cho phép, còn người dân được tự do làm tất cả những gì Pháp luật không cấm, quyền tự do của người dân được Pháp luật bảo vệ.

 Nền Pháp quyền là đích đến của loài người, trong đó tư tưởng về nhà nước Pháp quyền cũng chính là nhà nước Dân chủ; nhà nước tôn trọng và không xâm phạm các quyền tự do cơ bản của người dân, quyền lực của nhân dân là nền tảng của quyền lực nhà nước. Đây là cơ sở để tiến tới một nền Dân chủ; hiểu đầy đủ là quyền lực của nhân dân trong xã hội, giống như quyền lực của Luật pháp trong xã hội đối với một nền Pháp quyền; Quyền lực đó để bảo vệ tự do của nhân dân, quyền lực đó để kiểm soát các hoạt động của Nhà nước, ngăn chặn sự xâm phạm của bộ máy công quyền đối với người dân.

 Nền chuyên chính Đảng trị sẽ thủ tiêu mọi quyền Tự do – Dân chủ, chuyên chính đồng nghĩa với việc không có Pháp quyền mà chỉ có Đảng quyền, nhà nước chuyên chính là công cụ để đàn áp, sẵn sàng xâm phạm các quyền tự do cơ bản của dân, chà đạp lên lợi ích của dân. Vì vậy dân tộc Việt Nam chỉ có duy nhất một con đường đúng đắn là thực hiện Dân chủ hóa đất nước, tiến tới xóa bỏ vai trò độc tôn lãnh đạo của Đảng Cộng sản, đó là tiền đề để xây dựng một Nhà nước Pháp quyền và Dân chủ.

Hà Nội, ngày 15 tháng 10 năm 2007

Đảng DCND, http://ddcnd.org/main/

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.