Hôm nay,  

Cuộc Chạy Đua Vào Toà Bạch Ốc: Nhật-ký Đi Vận-động

15/09/200800:00:00(Xem: 11168)

Hình lớn (trái qua phải): Bà Cindy và ông John McCain, Nguyễn Ngọc Bích, Kristine Phan và Peter Su (người Trung-hoa). Hình nhỏ, ở trên và bên trái: Cô Kristine Phan, NNB và anh Stephen Fong. Hình nhỏ, ở trên, bên phải: Peter Su, ông Nguyễn Quốc Khải, anh Shandon Phan Quốc Cường.

Cứ tưởng với kinh-nghiệm đã từng đi vận-động (trong tư-cách nhỏ nhoi của một cảm-tình-viên) cho ông Reagan lên làm tổng-thống rồi lại đi vận-động (thất bại) cho nhiệm-kỳ 2 của ông Bush cha (tôi thuộc thành-phần được gọi là “Bush-Quayle alumni”), tôi đã biết khá nhiều về cách tổ-chức và sinh-hoạt chính-trị ở xứ này nhằm đưa một ứng-cử-viên ra tranh cử vào Toà Bạch Ôc.

Thứ Bảy, 13/9/2008

Thế nhưng hôm nay thứ Bảy, 13/9, tôi đến “tổng-hành-dinh vùng” (“regional headquarters”) của Cuộc vận-động đưa liên-danh McCain-Palin vào Toà Bạch Ốc tháng 11 này thì thật là ngỡ ngàng.  Cả văn-phòng (nằm ở số 1235 S. Clark Street trong Crystal City, Arlington, không xa phi-trường Reagan National mấy) nghe như một cái tổ ong, có hàng chục bàn dài, mỗi bàn ba máy điện-thoại, và ở mỗi máy điện-thoại lại có một tình-nguyện-viên đang ngồi gọi những người có khả-năng bầu cho đảng Cộng-hoà năm nay.  Trước mặt mỗi người là một danh-sách 23 tên người với đầy đủ địa-chỉ và số điện-thoại.  Người tình nguyện được huấn luyện để theo một bản vấn-lục (questionnaire) khá đơn giản bắt đầu bằng: “Xin chào Ông/Bà, tôi tên là ________, một tình-nguyện-viên trong cuộc vận-động cho Ông John McCain vào Toà Bạch Ốc.  Nếu Ông/Bà cho phép, chúng tôi xin được hỏi mấy câu sau đây…”

Có tất cả 5-6 câu hỏi khá dễ trả lời nhưng sẽ giúp ta biết là người bên kia đường dây điện-thoại có là cảm-tình-viên với ông McCain (hay không) để ta tính trước được phần nào những người có thể hay chắc chắn sẽ bầu cho liên-danh McCain-Palin trong hơn sáu tuần nữa.  Cứ gọi xong một tên là ta có quyền gạch ở bên cạnh với kết-quả ghi vắn tắt và khi gọi xong 23 người thì ta ra đánh đổi lấy một tờ khác, nếu ta còn xí oách.  Mỗi tình-nguyện-viên như vậy làm việc khoảng 2-3 tiếng một lần, thường là một hai ca như vậy một tuần.

Trông tưởng không có gì hay cũng đơn giản thôi nhưng để ý kỹ, ta mới thấy người Mỹ làm gì cũng khoa-học.  Người tình nguyện đến ký tên vào một cuốn sổ, gặp người phối-hợp (volunteer coordinator), người này chỉ-định cho ta một “station” (chỗ ngồi làm việc, có điện-thoại), chỉ cho ta thủ-tục và cách làm việc (phỏng vấn, ghi nhận v.v.), làm đến đâu là ghi nhận đến đó, và cuối buổi là ta đã có một bản kết-quả thật rõ ràng: gọi được bao nhiêu người, bao nhiêu người trả lời thuận, bao nhiêu người thuộc đảng khác hay không nhận điện-thoại v.v.  Cách làm này, người ta gọi là “canvassing,” đi suốt một dọc không để sót ai.  Trong khi một số tình-nguyện-viên ngồi trong nhà gọi điện-thoại thì cũng lại có nhóm khác đi gõ cửa từng nhà vận-động tương-tự.

Một điều làm tôi khá ngỡ ngàng: Tôi nghe người ta nói là tuổi trẻ đa-phần theo ông Obama vì ông này đưa ra được một cái nhìn rộng vào tương-lai, đánh thức được phần lý-tưởng trong mỗi chúng ta.  Nhưng chỉ cần liếc qua toàn phòng, ta sẽ thấy ít nhất 3/4 là những thành-phần trẻ, có em chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi thôi, nhất là nhóm đi làm canvassing bằng cách gõ cửa nhà người ta.  Hỏi ra, các em lại cũng không phải là người ở Virginia nữa mà nhiều em ở tận bên Maryland hay DC.  Hỏi tại sao các em sang bên này thì người hướng dẫn các em, một thanh-niên da đen (lại một bất ngờ nữa!) khá hoạt-bát nói: “Vì Virginia là một ‘battleground state’ (một tiểu-bang còn đang ở trên bàn cân, cần phải dồn sức vào vận-động ở đây thì may ra mới ăn chắc), như chính ông McCain đã nói, nên các em tình nguyện đi từ Maryland và DC sang đi gõ cửa các nhà.”  Tôi phục sát đất!  Đúng là các em làm vì một lý-tưởng chứ không phải chỉ biết khư khư có họ hàng bà con mình, bạn bè mình, làng xóm mình hay tiểu-bang của mình!

Động-lực từ đâu mà có"

Tôi tự hỏi: Động-lực nào đã làm cho các em có tinh-thần như vậy"  Và tôi thử trả lời: Có lẽ ở xứ này người ta không sợ làm hay tham-gia chính-trị!  Vì chính-trị chính là huyết-mạch của một xã-hội tự do, dân-chủ.  Nếu ai cũng thờ ơ về chính-trị thì trách sao được có người hay có đảng sẽ ra lợi-dụng lòng tin, lòng yêu nước của chúng ta"  May thay là ở xứ này, người dân vẫn còn tin tưởng là việc tham-gia của mình vào một tiếng nói chung là điều có lợi cho quốc gia, dân-tộc.  Nói cách khác, họ chưa sợ nhau, sợ bị “đâm sau lưng chiến-sĩ” như trong một số xã-hội nhỏ nhen hơn!

Tôi không có ý nói nước Mỹ hay người Mỹ khác ta nhiều!  Họ cũng là người như tất cả chúng ta mà thôi, cũng hỷ nộ ái ố như ai!  Song có điều khi ông McCain nói “Country First!” (“Quốc gia trên hết!”) thì điều này có ý nghĩa đối với người dân bình-thường ở Mỹ, cũng tựa như ông John F. Kennedy năm xưa, khi nhậm chức Tổng-thống, đã nói: “Don’t ask what your country can do for you!  Ask what you can do for your country.” (“Đừng hỏi quốc gia có thể làm được gì cho mình!  Mà hãy hỏi mình có thể làm được gì cho quốc gia mình!”)

Lý-tưởng như thế này bao giờ cũng có sức hấp dẫn đối với tuổi trẻ.  Cuộc đời họ đẹp quá, hãy còn nhiều hứa hẹn quá để họ đã trở thành những kẻ khuyển-nho (“cynical”)!  Và một xã-hội chỉ tiến được khi kêu gọi đến lý-tưởng và tiềm-năng vô bờ bến của tuổi trẻ!

Thế nào là một “hiện-tượng”"

Do đó mà khi ông McCain, 71 tuổi, người ứng-cử-viên Tổng-thống già nhất từ trước đến giờ, chọn bà Sarah Palin, 44 tuổi, đương-kim Thống-đốc Tiểu-bang Alaska, làm người phó cho ông nhiều tiếng vui mừng đã reo lên!  Thêm vào đó, bà lại còn là phụ nữ, lần đầu tiên trong lịch-sử có một ứng-cử-viên Phó-tổng-thống là phụ nữ trong Đảng Cộng-hoà!

“Hiện-tượng Sarah Palin” đã được tôi (ký tên Tâm Việt) phân-tích từ thứ Hai tuần rồi (mồng 8/9).  Có người bảo tôi vì thiên vị hay đúng hơn, là người của Đảng CH nên “ca” bà ta lên trời mây như vậy là cũng dễ hiểu!

Nhưng lạ thay, bốn ngày sau, báo Washington Times số ra ngày thứ Sáu và thứ Bảy (12 và 13/9/08) lại viết ngay trên trang nhất về “phenomenon” Sarah Palin, nghĩa là dùng ngay ngôn ngữ của tôi.  Hiển-nhiên làm tôi khá hãnh diện!

Nhưng thế nào thì mới được gọi là một “hiện-tượng”"  Tôi xin nhường lời cho báo Washington Times: Trong vòng có hai tuần (đúng 14 ngày) kể từ ngày bà Palin được chọn làm ứng-viên Phó-tổng-thống cho ông McCain, có tất cả là 7.737 bài báo viết về cuộc đua vào Toà Bạch Ốc.  Trong gần 8 nghìn bài đó, bà Sarah Palin được nhắc đến như một yếu-tố quan-trọng trong câu chuyện trong 60% các trường-hợp, hơn cả ông McCain (được nhắc đến trong 52% các bài ấy).  Về phía Dân-chủ, ông Obama được nhắc đến như một nhân-vật nổi trong 22%, nghĩa là chưa được 1 bài trên 5, còn ông Joe Biden, ứng-viên Phó-tổng-thống của ông Obama, thì chỉ được có 2%.

Có thể vì thế chăng mà văn-phòng vận-động cho liên-danh McCain-Palin ở Crystal City hôm nay đã nhộn nhịp hẳn lên, như có một sinh-khí mới hoàn-toàn"  Có thể vì thế chăng mà chúng tôi còn đang thăm thú, chuyện trò với các tình-nguyện-viên thì ông McCain và bà Cindy bỗng xuất-hiện.  Vì tôi đứng ngay ở cửa, và có lẽ cũng vì ông nhận ra tôi khi bước vào (trong quá-khứ, cá-nhân tôi đã từng nhiều lần đến văn-phòng ông ở Thượng-viện để vận-động cùng với bà Khúc Minh Thơ của Hội Gia-đình Tù-nhân Chính-trị VN và bác Lê Văn Ba, chủ-tịch Liên-hội NVTD vùng Hoa-thịnh-đốn, cho dự-luật đón nhận các H.O cũng như sau này cho các con H.O trên 21 tuổi, được gọi là “the McCain children”) nên ông vồn vã bắt tay tôi.  Bà Cindy cũng vậy.  Sau khi đi một vòng bắt tay nhiều người và ngỏ lời cám ơn sự vô vị lợi của tất cả, ông bà McCain sửa soạn bước ra cửa thì tự-nhiên, ông dừng lại và nói: “Để cho tôi chụp một bức hình với các bạn VN của tôi.”  Đó là lý-do vì sao có tấm hình đi kèm với mấy trang nhật-ký này.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.
Tôi rất thích khoa nhân chủng nhưng không có cơ may đến trường để được truyền thụ một cách bài bản về ngành học thú vị này. Hoàn cảnh sống, nói nào ngay, cũng không mấy thích hợp cho nhu cầu tự học. Suốt ngày (và suốt đời) tôi chỉ loanh quanh hàng quán nơi mà những kẻ hay lê la thường nói rất nhiều, dù sự hiểu biết của họ vốn không được bao nhiêu. Ngoài giới hạn về kiến thức, mấy ông bạn đồng ẩm còn có cái tật rất hay tranh cãi (và luôn cãi chầy cãi cối) nên mọi thông tin, từ bàn nhậu, đều không được khả xác hay khả tín gì cho lắm.
“Tham nhũng chính trị, lệch lạc tư tưởng, băng hoại đạo đức và hủ bại về lối sống. Đây là những kẻ thù rất nguy hiểm của Đảng, cần phải loại bỏ.” Tạp chí Xây Dựng Đảng (XDĐ) đã báo động như thế trong bài viết ngày 26/11/2023...
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) nhìn nhận tình trạng “trẻ hóa” trong suy thoái “tư tưởng chính trị ” và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” đang gây khó khăn cho công tác “xây dựng, chỉnh đốn đảng”...
Năm 2024 là năm bầu cử, một năm gay go thử thách, và đề tài yêu ghét dù muốn hay không muốn đã trở lại trên các trang báo, trong các buổi tranh luận trong gia đình, ngoài xã hội. Chúc bàn tiệc trong năm của quý vị rôm rả những câu chuyện, những cuộc đối thoại bổ ích hai chiều, những thay đổi tốt đẹp. Và xin cảm ơn quý thân hữu, thân chủ đã hỗ trợ, gắn bó cùng hành trình với Việt Báo trong hơn 31 năm qua. Sau cùng là lời tri ân đến các độc giả Việt Báo: chính quý vị, những người đọc khó tính là thành trì giúp Việt Báo trở thành một tờ báo uy tín, chuyên nghiệp.
Năm 2023 tiến vào những ngày cuối cùng, nó sẽ đi qua và không bao giờ trở lại. Lịch sử sẽ đi qua nhưng những việc làm của con người sẽ tồn tại với sự khôn ngoan và ngu ngốc của đa số. Cụm từ ‘con-người-đa-số’ chỉ định ý muốn chung của đa số người. Và ‘con-người-thiểu-số’ đành phải tuân theo. Trò sinh hoạt dân chủ luôn luôn là con dao hai lưỡi có hiệu quả tùy thuộc sở thích của con người đa số. Sở thích? Một thứ tạo ra tốt lành hoặc khổ nạn. Đúng ra là cả hai, nhưng có một trong hai sẽ lớn hơn, đôi khi, lớn gấp bội phần. Nếu khổ nạn quá lớn thì cuộc sống chung sẽ thay đổi, có khi lâm vào mức tồi tệ. Chẳng hạn như trường hợp nước Đức dưới thời Hitler. Ý muốn của con người đa số đam mê nồng nhiệt ý muốn của Hitler. Cho ông ta cơ hội dẫn đầu một quốc gia quyền lực, tạo ra hiệu quả cuộc chiến thế giới thứ hai. Hậu quả tàn khốc đó do ai? Hitler? Đúng một phần.
“Tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong Lực lượng vũ trang nhân dân là mối lo hàng đầu của đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay. Bằng chứng này đã được Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đưa ra tại Hội nghị Đảng ủy Công an ngày 20/12/2023 tại Hà Nội, và trong nội dung các bài viết trên báo chí chính thống của nhà nước liên quan đến Quân đội...
Người ta nên áp dụng đạo đức vào tài chính trị của Henry Kissinger như thế nào? Làm thế nào để người ta quân bình những thành tựu với những hành vi sai trái của Kissinger? Tôi đã vật lộn với những vấn đề đó từ khi Kissinger là giáo sư của tôi, và sau này là đồng nghiệp tại Đại học Harvard. Vào tháng Tư năm 2012, tôi đã giúp phỏng vấn ông trước một số lượng lớn cử toạ tại Harvard và hỏi liệu ông có làm điều gì khác đi trong thời gian làm ngoại trưởng cho các Tổng thống Hoa Kỳ Richard Nixon và Gerald Ford không. Lúc đầu, ông nói không. Suy nghĩ lại, ông nói rằng ước mình là đã hoạt động tích cực hơn ở Trung Đông. Nhưng ông không đề cập đến Campuchia, Chile, Pakistan hay Việt Nam. Một người phản đối ở phía sau hội trường hét lên: "Tội phạm chiến tranh!"
Việt Nam có còn “độc lập” với Trung Quốc hay không sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng Bí thư, Chủ tịch nhà nước Tập Cận Bình là thắc mắc của người dân Việt Nam. Ông Tập có mặt ở Việt Nam từ 12 đến 13 tháng 12 năm 2023 và đạt được cam kết của Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng về “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai Việt Nam-Trung Quốc”.
Ngày nay, Chiến lược Phòng thủ Quốc gia của Hoa Kỳ – giống như chiến lược Chiến tranh Lạnh tạo chuẩn mực cho tư duy chiến lược trong những năm từ thập kỷ ‘50 đến ’80 – bị chi phối bởi một tác nhân đe dọa chính, đó là Trung Quốc. Điều này vừa cung cấp thông tin vừa tạo điều kiện cho tất cả các mối đe dọa lớn khác có thể xảy ra: Nga, Iran và Bắc Triều Tiên. Giống như thời kỳ Chiến tranh Lạnh, Hoa Kỳ hiện đang lâm vào một cuộc cạnh tranh với đối thủ duy nhất của mình, một cuộc cạnh tranh có khả năng bỏ rơi các thành tựu chính trị, kinh tế và công nghệ. Hoa Kỳ cũng đang ở trong một cuộc chạy đua vũ trang hiện đại, và trong một số trường hợp, chơi trò đuổi bắt và tranh đua để giành tình hữu nghị, gây ảnh hưởng lên các quốc gia khác trên thế giới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.