Hình lớn (trái qua phải): Bà Cindy và ông John McCain, Nguyễn Ngọc Bích, Kristine Phan và Peter Su (người Trung-hoa). Hình nhỏ, ở trên và bên trái: Cô Kristine Phan, NNB và anh Stephen Fong. Hình nhỏ, ở trên, bên phải: Peter Su, ông Nguyễn Quốc Khải, anh Shandon Phan Quốc Cường. |
Thứ Bảy, 13/9/2008
Thế nhưng hôm nay thứ Bảy, 13/9, tôi đến “tổng-hành-dinh vùng” (“regional headquarters”) của Cuộc vận-động đưa liên-danh McCain-Palin vào Toà Bạch Ốc tháng 11 này thì thật là ngỡ ngàng. Cả văn-phòng (nằm ở số 1235 S. Clark Street trong Crystal City, Arlington, không xa phi-trường Reagan National mấy) nghe như một cái tổ ong, có hàng chục bàn dài, mỗi bàn ba máy điện-thoại, và ở mỗi máy điện-thoại lại có một tình-nguyện-viên đang ngồi gọi những người có khả-năng bầu cho đảng Cộng-hoà năm nay. Trước mặt mỗi người là một danh-sách 23 tên người với đầy đủ địa-chỉ và số điện-thoại. Người tình nguyện được huấn luyện để theo một bản vấn-lục (questionnaire) khá đơn giản bắt đầu bằng: “Xin chào Ông/Bà, tôi tên là ________, một tình-nguyện-viên trong cuộc vận-động cho Ông John McCain vào Toà Bạch Ốc. Nếu Ông/Bà cho phép, chúng tôi xin được hỏi mấy câu sau đây…”
Có tất cả 5-6 câu hỏi khá dễ trả lời nhưng sẽ giúp ta biết là người bên kia đường dây điện-thoại có là cảm-tình-viên với ông McCain (hay không) để ta tính trước được phần nào những người có thể hay chắc chắn sẽ bầu cho liên-danh McCain-Palin trong hơn sáu tuần nữa. Cứ gọi xong một tên là ta có quyền gạch ở bên cạnh với kết-quả ghi vắn tắt và khi gọi xong 23 người thì ta ra đánh đổi lấy một tờ khác, nếu ta còn xí oách. Mỗi tình-nguyện-viên như vậy làm việc khoảng 2-3 tiếng một lần, thường là một hai ca như vậy một tuần.
Trông tưởng không có gì hay cũng đơn giản thôi nhưng để ý kỹ, ta mới thấy người Mỹ làm gì cũng khoa-học. Người tình nguyện đến ký tên vào một cuốn sổ, gặp người phối-hợp (volunteer coordinator), người này chỉ-định cho ta một “station” (chỗ ngồi làm việc, có điện-thoại), chỉ cho ta thủ-tục và cách làm việc (phỏng vấn, ghi nhận v.v.), làm đến đâu là ghi nhận đến đó, và cuối buổi là ta đã có một bản kết-quả thật rõ ràng: gọi được bao nhiêu người, bao nhiêu người trả lời thuận, bao nhiêu người thuộc đảng khác hay không nhận điện-thoại v.v. Cách làm này, người ta gọi là “canvassing,” đi suốt một dọc không để sót ai. Trong khi một số tình-nguyện-viên ngồi trong nhà gọi điện-thoại thì cũng lại có nhóm khác đi gõ cửa từng nhà vận-động tương-tự.
Một điều làm tôi khá ngỡ ngàng: Tôi nghe người ta nói là tuổi trẻ đa-phần theo ông Obama vì ông này đưa ra được một cái nhìn rộng vào tương-lai, đánh thức được phần lý-tưởng trong mỗi chúng ta. Nhưng chỉ cần liếc qua toàn phòng, ta sẽ thấy ít nhất 3/4 là những thành-phần trẻ, có em chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi thôi, nhất là nhóm đi làm canvassing bằng cách gõ cửa nhà người ta. Hỏi ra, các em lại cũng không phải là người ở Virginia nữa mà nhiều em ở tận bên Maryland hay DC. Hỏi tại sao các em sang bên này thì người hướng dẫn các em, một thanh-niên da đen (lại một bất ngờ nữa!) khá hoạt-bát nói: “Vì Virginia là một ‘battleground state’ (một tiểu-bang còn đang ở trên bàn cân, cần phải dồn sức vào vận-động ở đây thì may ra mới ăn chắc), như chính ông McCain đã nói, nên các em tình nguyện đi từ Maryland và DC sang đi gõ cửa các nhà.” Tôi phục sát đất! Đúng là các em làm vì một lý-tưởng chứ không phải chỉ biết khư khư có họ hàng bà con mình, bạn bè mình, làng xóm mình hay tiểu-bang của mình!
Động-lực từ đâu mà có"
Tôi tự hỏi: Động-lực nào đã làm cho các em có tinh-thần như vậy" Và tôi thử trả lời: Có lẽ ở xứ này người ta không sợ làm hay tham-gia chính-trị! Vì chính-trị chính là huyết-mạch của một xã-hội tự do, dân-chủ. Nếu ai cũng thờ ơ về chính-trị thì trách sao được có người hay có đảng sẽ ra lợi-dụng lòng tin, lòng yêu nước của chúng ta" May thay là ở xứ này, người dân vẫn còn tin tưởng là việc tham-gia của mình vào một tiếng nói chung là điều có lợi cho quốc gia, dân-tộc. Nói cách khác, họ chưa sợ nhau, sợ bị “đâm sau lưng chiến-sĩ” như trong một số xã-hội nhỏ nhen hơn!
Tôi không có ý nói nước Mỹ hay người Mỹ khác ta nhiều! Họ cũng là người như tất cả chúng ta mà thôi, cũng hỷ nộ ái ố như ai! Song có điều khi ông McCain nói “Country First!” (“Quốc gia trên hết!”) thì điều này có ý nghĩa đối với người dân bình-thường ở Mỹ, cũng tựa như ông John F. Kennedy năm xưa, khi nhậm chức Tổng-thống, đã nói: “Don’t ask what your country can do for you! Ask what you can do for your country.” (“Đừng hỏi quốc gia có thể làm được gì cho mình! Mà hãy hỏi mình có thể làm được gì cho quốc gia mình!”)
Lý-tưởng như thế này bao giờ cũng có sức hấp dẫn đối với tuổi trẻ. Cuộc đời họ đẹp quá, hãy còn nhiều hứa hẹn quá để họ đã trở thành những kẻ khuyển-nho (“cynical”)! Và một xã-hội chỉ tiến được khi kêu gọi đến lý-tưởng và tiềm-năng vô bờ bến của tuổi trẻ!
Thế nào là một “hiện-tượng”"
Do đó mà khi ông McCain, 71 tuổi, người ứng-cử-viên Tổng-thống già nhất từ trước đến giờ, chọn bà Sarah Palin, 44 tuổi, đương-kim Thống-đốc Tiểu-bang Alaska, làm người phó cho ông nhiều tiếng vui mừng đã reo lên! Thêm vào đó, bà lại còn là phụ nữ, lần đầu tiên trong lịch-sử có một ứng-cử-viên Phó-tổng-thống là phụ nữ trong Đảng Cộng-hoà!
“Hiện-tượng Sarah Palin” đã được tôi (ký tên Tâm Việt) phân-tích từ thứ Hai tuần rồi (mồng 8/9). Có người bảo tôi vì thiên vị hay đúng hơn, là người của Đảng CH nên “ca” bà ta lên trời mây như vậy là cũng dễ hiểu!
Nhưng lạ thay, bốn ngày sau, báo Washington Times số ra ngày thứ Sáu và thứ Bảy (12 và 13/9/08) lại viết ngay trên trang nhất về “phenomenon” Sarah Palin, nghĩa là dùng ngay ngôn ngữ của tôi. Hiển-nhiên làm tôi khá hãnh diện!
Nhưng thế nào thì mới được gọi là một “hiện-tượng”" Tôi xin nhường lời cho báo Washington Times: Trong vòng có hai tuần (đúng 14 ngày) kể từ ngày bà Palin được chọn làm ứng-viên Phó-tổng-thống cho ông McCain, có tất cả là 7.737 bài báo viết về cuộc đua vào Toà Bạch Ốc. Trong gần 8 nghìn bài đó, bà Sarah Palin được nhắc đến như một yếu-tố quan-trọng trong câu chuyện trong 60% các trường-hợp, hơn cả ông McCain (được nhắc đến trong 52% các bài ấy). Về phía Dân-chủ, ông Obama được nhắc đến như một nhân-vật nổi trong 22%, nghĩa là chưa được 1 bài trên 5, còn ông Joe Biden, ứng-viên Phó-tổng-thống của ông Obama, thì chỉ được có 2%.
Có thể vì thế chăng mà văn-phòng vận-động cho liên-danh McCain-Palin ở Crystal City hôm nay đã nhộn nhịp hẳn lên, như có một sinh-khí mới hoàn-toàn" Có thể vì thế chăng mà chúng tôi còn đang thăm thú, chuyện trò với các tình-nguyện-viên thì ông McCain và bà Cindy bỗng xuất-hiện. Vì tôi đứng ngay ở cửa, và có lẽ cũng vì ông nhận ra tôi khi bước vào (trong quá-khứ, cá-nhân tôi đã từng nhiều lần đến văn-phòng ông ở Thượng-viện để vận-động cùng với bà Khúc Minh Thơ của Hội Gia-đình Tù-nhân Chính-trị VN và bác Lê Văn Ba, chủ-tịch Liên-hội NVTD vùng Hoa-thịnh-đốn, cho dự-luật đón nhận các H.O cũng như sau này cho các con H.O trên 21 tuổi, được gọi là “the McCain children”) nên ông vồn vã bắt tay tôi. Bà Cindy cũng vậy. Sau khi đi một vòng bắt tay nhiều người và ngỏ lời cám ơn sự vô vị lợi của tất cả, ông bà McCain sửa soạn bước ra cửa thì tự-nhiên, ông dừng lại và nói: “Để cho tôi chụp một bức hình với các bạn VN của tôi.” Đó là lý-do vì sao có tấm hình đi kèm với mấy trang nhật-ký này.