Hôm nay,  

Nước Mỹ Lên Cơn Điên?

05/05/200900:00:00(Xem: 7244)

Nước Mỹ Lên Cơn Điên"

Vũ Linh
...thảm họa của dân Mỹ là đã quá quen với lối sống giả tạo...
Thời gian qua, cộng đồng tỵ nạn rúng động vì tin một người tỵ nạn từ Việt Nam vác súng bắn chết 13 người đang theo học một lớp Anh ngữ tại một trung tâm cộng đồng Nữu Ước, rồi sau đó tự tử luôn. Tin tức sau đó cho biết ông này là người Hoa, trước đây sinh sống tại Việt Nam, chứ không phải là người Việt chính gốc.
Việt hay không Việt thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là một người đã lên cơn điên vì thất nghiệp, tìm không ra việc làm nên nổi khùng vác súng bắn giết bừa để hả giận. Theo tin cảnh sát, ông này đã hai tay hai súng bắn liền tù tì 98 phát trong hơn một phút. Chẳng hiểu giận chuyện gì mà ghê gớm thế" Ông này đã giận dỗi gì những nạn nhân xấu số này"
Cảnh sát sau đấy cho biết ông đã để lại một bức thư tuyệt mệnh, gửi cho một đài truyền hình địa phương. Trong bức thư, ông tự tả oán là không nói tiếng Anh thông thạo, nên bị thiên hạ coi thường. Ông cũng cho mình là nạn nhân của cảnh sát cả nước Mỹ đã theo dõi, gây khó cho ông từ nhiều năm qua. Ông thông báo cho đài truyền hình biết là ông sắp sửa giết người. Rồi cuối thư, kết luận bằng một câu chào “Have a nice day”!
Dĩ nhiên, chỉ là lý luận của một người bất bình thường. Không nói tiếng Anh thông thạo lại đi bắn mấy người đang đi học tiếng Anh" Giận cảnh sát sao không đi bắn cảnh sát lại bắn mấy người vô tội không có vũ khí gì để tự bảo vệ"
Điều đáng nói là ông này không phải là trường hợp hy hữu.
Theo tin báo chí, trong Tháng Ba vừa qua, đã có hàng loạt các vụ giết người tập thể vô lối như vậy.
Tại Pittsburg, một cựu TQLC Mỹ bị đuổi ra khỏi quân đội về sống với bà mẹ già. Anh để con chó của anh đái bậy trong bếp. Bà mẹ rầy rà, liền bị anh chửi bới và đòi đánh. Bà mẹ gọi cảnh sát đến can thiệp. Cảnh sát đến, được bà mẹ ra mở cửa. Hai người bước vào nhà, anh đứng sau lưng bà mẹ, bắn chết hai viên cảnh sát ngay tại cửa. Một cảnh sát nữa còn ở ngoài nhà cũng bị anh bắn chết luôn.
Tại tiểu bang Washington, một anh chồng bị bà vợ cho mọc sừng giận quá, quay qua giết hết năm đứa con, rồi tự vẫn.
Tại Alabama, cảnh sát khám phá ra bốn người bị bắn chết trong một căn nhà bỏ hoang.
Tại Los Angeles, một anh kỹ sư bị vợ bỏ, đi làm đến sở được ông xếp cho biết anh đã bị cho nghỉ việc. Về đến nhà, có con chó già cũng lăn ra chết. Hung tin dồn dập, khiến anh nổi cơn, vác súng đến nhà ông bà nhạc đang có tiệc tùng. Anh bấm chuông. Người nhà ra mở cửa, anh liền lia súng tự động bắn loạn lên, giết chín người, trong đó có bà vợ và mấy đứa cháu nhỏ. Xong tưới xăng đốt nhà luôn. Rồi tự tử.
Cũng tại Los Angeles, hai vợ chồng bị mất việc cùng lúc. Anh chồng vác súng bắn chết cả năm đứa con và bà vợ, rồi tự tử.
Tại North Carolina, một anh chàng thất nghiệp, bị vợ bỏ. Anh vác súng đến viện dưỡng lão nơi bà vợ làm y tá, chỉa súng bắn loạn lên, giết tám bô lão mà anh chẳng quen biết gì. Vợ anh trốn trong một buồng tắm, anh tìm không ra, nên thoát chết.
Sơ sơ, không kể các chuyện giết người lẻ tẻ khác xẩy ra mỗi ngày, chỉ mấy vụ giết tập thể này không đã khiến cho 57 người bị giết trong một tháng.
Điều đáng nói là đây dường như chỉ là sự khởi đầu của một “phong trào”.
Qua Tháng Tư, một anh dân cư Maryland giết ba đứa con - đứa lớn nhất mới sáu tuổi-, cô vợ trẻ, rồi tự tử. Anh làm lương chưa tới 100 ngàn, mà mắc nợ tới nửa triệu, bây giờ job lung lay, không xoay sở được.
Một nhà đầu tư ở Nữu Ước nhận tiền thiên hạ đầu tư đâu đó, lỗ lã quá, không biết làm sao, mang vợ và hai con gái đi Maryland “chơi”, vào một khách sạn, nửa đêm vợ con đang ngủ bị giết hết, rồi ông tự tử.
Một giáo sư đại học Georgia vác súng vào trường bắn chết bà vợ cùng với hai người khác.
Theo đà này, nước Mỹ sẽ trở thành một thứ chiến địa nguy hiểm hơn… Iraq.
***
Nhìn vào mấy câu chuyện trên, các vụ giết người loạn đả này có nhiều nguyên nhân khác nhau. Nhưng nguyên nhân thông thường hơn vẫn là vì mất việc, gặp khó khăn vật chất trong gia đình, đưa đến tình trạng vợ chồng lủng củng, rồi nổi khùng. Sẵn súng trong nhà, vác đi bắn thiên hạ cho bõ ghét.
Nước Mỹ là miền đất hứa cho cả triệu triệu người. Thiên hạ khắp nơi trên thế giới nhìn xứ này như là một thứ thiên đường từ cả trăm năm nay. Mọi người đều có cơ hội làm giàu dễ dàng. Xe hơi, nhà lầu là chuyện đương nhiên. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Không ai còn lạ gì về những suy nghĩ của dân Việt chúng ta sau cuộc đổi đời 1975. Trong khi người tỵ nạn vật lộn với cuộc sống mới, thì nhiều người còn kẹt lại Việt Nam thời đó đều nghĩ rằng người tỵ nạn qua Mỹ chỉ một thời gian ngắn là thành triệu phú hết. Đã có rất nhiều người nhận được những bức thư kiểu: “dì dượng không cần gì nhiều đâu, mỗi tháng con gửi về năm trăm hay một ngàn đô là dư dả lắm rồi”. Mấy ông bà này tưởng tượng con cháu mình qua Mỹ có đi rửa chén nhà hàng cũng phải được năm bẩy ngàn đô một tháng.
Không ai trách mấy ông bà đó được vì không thể biết được thực trạng xứ Mỹ.


Đã vậy, những ý nghĩ không tưởng đó lại có dịp được phóng đại ra bởi lớp người đầu tiên về nước khi Việt Cộng mới mở cửa cho về. Các “cậu ấm về làng” được dịp vung vít khoác lác đã là những “bằng chứng” của sự giàu sang dễ dàng của miền đất hứa Mỹ.
Không ai chối cãi được nước Mỹ là miền đất hứa thật sự, và nếu chịu khó cầy sâu cuốc bẩm thì cũng ăn nên làm ra, cũng có được đời sống thoải mái, tuy chưa thể thành triệu phú.
Nhưng bức tranh đẹp đẽ đó đã che giấu một số sự thật.
Sự thật đầu tiên là trên miền đất hứa này cũng có nhiều người, tuy đi cầy đứt hơi mà chẳng thể ăn nên làm ra được chuyện gì. Vẫn nghèo xơ nghèo xác. Vì hoàn cảnh, vì vận số, vì thiếu ăn học, hay như cái ông người Hoa đó, vì thiếu khả năng sinh ngữ, hay vì biết bao lý do khác. Vì thiếu may mắn, vì lười biếng, …
Sự thật thứ hai là miền đất hứa này cũng là miền đất của tự do, theo kiểu tự do sống mà cũng tự do… chết! Có khả năng, có vận số tốt, có may mắn, có chịu khó, thì có thể lên rất nhanh, rất cao, không có đỉnh. Ngược lại, không có những yếu tố đó, thì cũng có thể xuống rất nhanh, rất thấp, không có đáy. Chết ráng chịu.
Sự thật thứ ba là miền đất hứa này cũng là đất của phù du, của những giả tạo. Thế giới ảo, nói theo danh từ thời buổi internet. Ai cũng có thể ra đường hay về Việt Nam, khoe khoang là đã có nhà ba từng lầu đáng giá cả triệu đô, hay có xe xịn láng bóng. Điều mà họ không nói ra hay không thực sự hiểu rõ, là họ thật sự chẳng có gì hết! Tất cả đều là của… ngân hàng! Nhà hai tầng thì kèm theo nợ nhất và nợ nhì, có khi nợ ba không chừng. Xe xịn thì giấy tờ đều đứng tên nhà băng. Bàn ghế tủ giường huy hoàng kiểu vua chúa Tây hồi xưa, dàn karaoke đắt tiền, áo quần bảnh bao, du lịch chụp hình thắng cảnh thế giới, đều là tiền thẻ tín dụng của nhà băng.
Mười người Mỹ thì chắc đã có tám người vung tay quá trán, sống trên sự huy hoàng giả tạo, trên nợ nần chồng chất, chỉ làm giàu cho mấy tay xếp lớn ngân hàng (phải nói ngay là trong ngành ngân hàng, chỉ có các xếp lớn là ăn lương và bổng lộc bạc triệu thôi, còn hầu hết nhân viên đều lãnh lương… hơn tiền oe-phe một chút - người viết đã có hơn hai chục năm... lăn lộn trong đó!) 
Tất cả những của cải đó, một sớm một chiều, có thể biến mất, không còn gì nữa. Ngày nào còn có tiền ra tiền vào, còn có job, thì ngày đó còn có tiền trả nợ và còn có thể hưởng thụ nhà lầu xe hơi, du lịch. Còn có job có nghĩa là còn phải đi cầy đầu tắt mặt tối, có khi hai job là thường.
Ngày nào tiền không vào nữa thì ngày đó của cải sẽ theo chủ thực sự của chúng, trở về… ngân hàng hết.
Trước là mất job, rồi kế tiếp là mất xe, rồi mất nhà, rồi mất… vợ, hay mất chồng, là chuyện bình thường. Tình nghĩa vợ chồng ở cái xứ này chỉ tươi đẹp trong nhà lầu ba từng, chứ dọn vào túp lều tranh thì chỉ có... anh Hùng Cường và chị Mai Lệ Huyền thích mà thôi.
Cái thảm họa của dân Mỹ là đã quá quen với lối sống giả tạo đó, nên khi bất ngờ bị trắng tay, thì không xoay sở được, dễ dàng hoá khùng. Quay ra quay vào, súng đạn có sẵn đó, không xài thì mua làm chi"
Và đó chính là một sự thật không mấy tốt đẹp nữa của miền đất hứa. Ai cũng có súng và ai cũng còn ít nhiều máu cao bồi. Ngay cả mấy anh tỵ nạn qua đây lâu ngày cũng bị lây máu này dễ dàng.
Báo chí có đăng tin một anh tỵ nạn Việt làm nghề kế toán tại Phoenix, biển thủ của hãng cả triệu đô để có tiền… mua súng, chất đầy nhà. Hơn ba chục cây súng đủ loại, đủ kiểu, cả chục thùng đạn trong nhà. Không phải súng cổ để làm kỷ niệm gì, mà toàn là súng tác chiến thứ dữ. Không phải là độc thân điên hay gàn. Mà có gia đình, vợ và con nhỏ dại sống trong nhà. Anh chồng đã bị bắt về tội biển thủ, còn chị vợ thì cũng bị bắt vì tội để con nhỏ dại sống trong nhà đầy súng đạn.
Chỉ cần tưởng tượng anh này bất mãn chuyện gì đó, giấc mộng miền đất hứa không thành, nổi cơn điên thì bao nhiêu người sẽ là nạn nhân"
Xứ Mỹ này là xứ của dân “cao bồi” tứ chiếng. Họ lập quốc bằng cây súng và con ngựa. Trong bối cảnh đó, không ai có thể phủ nhận quyền sở hữu súng của họ. Họ đưa ra hai lý do để bảo vệ quyền sở hữu súng:
- Để bảo vệ cá nhân và gia đình; nếu súng bị cấm thì những người lương thiện, tôn trọng luật pháp sẽ bị  giải giới mà chỉ kẻ gian mới có súng, như vậy những người lương thiện bị thiệt thòi.
- Đi săn bắn cũng là một thú tiêu khiển được cả thế giới chấp nhận; không có súng thì làm sao đi săn"
Lý luận này chỉ đúng phần nào, vì dù sao cũng không biện minh được việc sở hữu những loại súng tác chiến (assault weapons) như M-16, AK-47, Uzi,… bán đầy đường. Đi săn vịt trời cần chi tới AK"
***
Cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay, nhìn dưới khía cạnh tích cực, cũng là dịp nhắc nhở chúng ta mặt trái của đại cường Mỹ. Chúng ta mê mẩn với những cái hay cái đẹp của nước Mỹ mà quên mất vài sự thật. Sự thật quan trọng nhất: tất cả những sung túc vật chất ta có chỉ là vay mượn. Mà có vay thì phải có trả. Vay sao cũng được, chỉ cần nhớ sẽ có ngày phải trả thôi (3-5-09).

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Rồi vào ngày 12/12/2023, tức chỉ sau ba tháng, Việt Nam lại long trọng tiếp đón Chủ Tịch Tập Cận Bình và nói rằng hợp tác và hữu nghị với Trung Quốc là lựa chọn chiến lược của Việt Nam...
Chỉ ba tháng sau khi Việt Nam nâng cấp quan hệ với Mỹ lên cấp cao nhất trong hệ thống phân cấp ngoại giao trong chuyến thăm của Tổng thống Biden, người ta thấy Chủ tịch Tập Cận Bình của Trung Quốc đã trở thành nhà lãnh đạo thế giới mới nhất tăng cường quan hệ với Việt Nam với chuyến thăm Hà Nội trong tuần này...
Chuyến thăm Việt Nam hai ngày của Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch nước Cộng sản Trung Quốc, Tập Cận Bình đã để lại nhiều hệ lụy cho nhân dân Việt Nam hơn bao giờ hết. Bằng chứng này được thể hiện trong Tuyên bố chung ngày 13/12/2023 theo đó họ Tập thay quan điểm “cộng đồng chung vận mệnh” bằng “xây dựng Cộng đồng chia sẻ tương lai” cho hai nước...
Sự ra đi của nhà tư tưởng và thực hành xuất sắc về chính sách đối ngoại của Mỹ đánh dấu một kỷ nguyên kết thúc. Trong suốt sự nghiệp lâu dài và có ảnh hưởng phi thường của mình, Henry Kissinger đã xây dựng một di sản mà người Mỹ sẽ khôn ngoan chú ý trong kỷ nguyên mới của nền chính trị cường quốc và sự xáo trộn trong toàn cầu. Thật khó để tưởng tượng rằng thế giới mà không có Henry Kissinger, không chỉ đơn giản vì ông sống đến 100 tuổi, mà vì ông chiếm một vị trí có ảnh hưởng và đôi khi chế ngự trong chính sách đối ngoại và quan hệ quốc tế của Mỹ trong hơn nửa thế kỷ.
“Tham nhũng kinh tế” ở Việt Nam đã trở thành “quốc nạn”, nhưng “tham nhũng quyền lực” do chính đảng viên gây ra để thu tóm quyền cai trị mới khiến Đảng lo sợ. Đó là nội dung đang được phổ biến học tập để đề phòng và bảo vệ chế độ do Ban Nội chính Trung ương công bố...
“Trong năm 2023 còn nhiều vấn đề đáng lo ngại, gây bất an cho xã hội. Các tội phạm trên các lĩnh vực tiếp tục gia tăng toàn quốc xảy ra 48.100 vụ phạm tội và trật tự xã hội tăng 18%.”
Việt Nam đang thương lượng mua chiến đấu cơ F-16 của Mỹ để tăng cường bảo vệ an ninh trước đe dọa ngày một lên cao của Trung Quốc ở Biển Đông. Tin này được truyền miệng ở Hoa Thịnh Đốn, tiếp theo sau chuyến thăm Việt Nam 2 ngày 10-11 tháng 9/2023 của Tổng thống Joe Biden. Tuy nhiên, các viên chức thẩm quyền của đôi bên không tiết lộ số lượng F-16 mà Việt Nam có thể mua với giá 30 triệu dollars một chiếc...
Số năm tháng tôi nằm trong tù chắc ít hơn thời gian mà nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ngồi trong nhà mét (W.C) và có lẽ cũng chỉ bằng thời gian ngủ trưa của nhà văn Vũ Thư Hiên, ở trại Bất Bạt, Sơn Tây. Bởi vậy, sau khi đọc tác phẩm Hỏa Lò và Đêm Giữa Ban Ngày của hai ông (rồi đọc thêm Chuyện Kể Năm 2000 của Bùi Ngọc Tấn, Thung Lũng Tử Thần của Vũ Ánh, và Trại Kiên Giam của Nguyễn Chí Thiệp) thì tôi tự hứa là không bao giờ viết lách gì vể chuyện nhà tù, trại tù hay người tù nào cả.
Càng gần đến Đại hội đảng toàn quốc khóa XIV (2026-2031), đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) càng ra sức kiên định 4 nguyên tắc được coi là “có ý nghĩa sống còn đối với chế độ.”
Trời mưa thì buồn. Trời nắng thì vui. Mưa nhiều quá gây lụt lội, trở thành thảm cảnh. Nắng quá độ gây khô hạn, cháy mùa màng, gây đói khổ. Gọi là thiên tai. Có nghĩa thảm họa do trời gây ra. Hoặc chữ “thiên” đại diện cho thiên nhiên. Nhưng gần đây, vấn nạn khí hậu biến đổi, gây ra nhiều “thiên tai” có thể gọi lại là “thiên nhân tai,” vì con người góp phần lớn tạo ra khốn khổ cho nhau. “Thiên nhân tai,” nghe lạ mà có đúng không? Nguyên nhân chính gây ra biến đổi khí hậu là hiệu ứng nhà kính. Một số loại khí trong bầu khí quyển bao quanh trái đất hoạt động hơi giống như gương kính trong nhà kính, giữ nhiệt của mặt trời và ngăn nó trở lại không gian, gây ra hiện tượng nóng lên cho toàn cầu. Nhiều loại khí nhà kính này xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng các hoạt động của con người đang làm tăng nồng độ của một số loại khí này trong khí quyển, cụ thể là: Cacbon dioxit (CO2), khí mê-tan, nitơ oxit, khí florua
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.