Hôm nay,  

Tức Nước Phải Bể Bờ

07/07/200700:00:00(Xem: 11196)
Có thể nói cuộc biểu tình của đồng bào Mỹ tho ở Saigon là một cuộc biểu tình  lớn nhứt và lâu nhứt của đồng bào Miền Tây đòi hỏi đất đai, nhà cửa mà nhà cầm
quyền Đảng Nhà Nước CS đã tước đoạt. 

Thảm thương  thay cho  đồng bào biểu tình suốt mấy tuần qua. Phải dùng loa tay để kêu gọi. Phải  phân công thay thế người bịnh, người mệt vì mưa  rào năng  cháy bất chợt ở Saigon để mấy  có trăm người  thường trực, lúc cao điểm lên cả ngàn người. Có tuần hành đến đài phát hình nhưng bị chận. Có  lén lút trả lời phỏng vấn của một vài đài phát thanh qua điện thoại cầm tay. Có đồng bào Bà rịa, Vũng Tàu và Đồng Tháp cũng bị oan khiên như vậy đến tham gia, ytiếp viện. Có  máu, nước mắt, mồ hội. Có  một người đàn bà ở Cai lậy bị chết  vì công an dùng bạo lực. Cũng có tin công an  bắt một vài người họ  cho là người tổ chức và sách động biểu tình.Khuông viên Văn Phòng 2 Quốc Hội VNCS ở Saigon đông nghẹt,  hết chỗ chứa,  đồng bào phải đứng ngồi lang thang, lứ thứ ngoài đường. Đoàn biểu tình lên Đài Truyền hình thì bị công an giả dạng côn đồ chận và cướp xe. Nhà báo ngoại quốc đến, như phóng viên BBC, thi bị công an sắc phụ gây trở ngại. Còn nhà báo trong nước ai quay phim, phỏng vấn thì bị bắt.

Phó Chủ Tịch Tỉnh, Phó Thanh Tra Tỉnh, hai cán bộ Sở Công An tỉnh Tiền Giang  có đến " động viên" đồng bào về tỉnh để giải quyết. Nhưng  đồng bào  làm sao tin được những gì CS nói sau khi đã nhìn và thể nghiệm những gì CS đã làm. Vì  chính những cán bộ đảng viên này đã gạt đồng bào hơn một lần. Trước đại hội Đảng và hội nghị APEC,  họ ra tận Hà nội, hứa như vậy, có văn bản hẳn hòi, rước về nhưng  sau đó không giải quyết gì cả.

Số người biểu tình không phải chỉ có những người dân của Việt Nam Cộng Hòa, mà có cả những người " có công với Cách Mạng, những mẹ chiến sĩ",  có người mang  theo cả huân chương. Mỗi người một hoàn cảnh, nhưng đồng chung số phận bị mất đất, mất nhà, mất sản nghiệp mà nhà cầm quyền CS là kẻ tước đoạt, vì quyền lợi công thí ít mà vì quyền lợi cá nhân thì nhiều. Tước đoạt bằng lịnh miệng tịch thu, bằng hình thức trưng dụng đền bù rẻ mạt như giựt của dân. Đồng bào kêu oan, khiếu kiện, ra Ủy ban, lên Quốc Hội, ra Hà nội, chận đầu Chủ tịch Nước, Thủ Ttướng chánh phủ, về Saigon,  năm này qua năm nọ ,  cả năm mười năm, ở đâu cũng không ai giải quyết, trừ những lời hứa cho qua tang lề.  Số phận đồng bào trước nhà cầm quyền CS như  con kiến mà kiện củ khoai, như  "Con ong, cái kiến kêu gì được oan".

Trời xanh có thấu  chăng cho trường hợp  tiêu biểu của Bà Thu Vân, [âm chứng  của Bà trên Đài RFA]:"Cán bộ huyện Tam Hiệp lấy hết đất đai của gia đình tôi, mà lúc đó tôi đang có mang, không có chỗ ăn chỗ ở cả thảy 40 công, 10 công vườn và 30 công ruộng. Lúc đó là vào năm 1983, bí thư huyện lúc bấy giờ là bà Chín Oanh. Sự đàn áp đối với tôi từ đó đến nay dẫn đến tình trạng điên khùng và cái chết của chồng tôi, một mình tôi nuôi 6,7 đứa con, gian nan cuộc đời tôi lắm. Công an họ ghi trong giấy nói tôi không được bình thường, tâm thần. Bây giờ tôi không còn sợ chết là gì cả, tôi đã chứng kiến bao nhiêu người giúp đỡ cho dân nghèo bị tù tội, còn tôi sá gì.


Trời xanh có thấu chăng cho Bà Đỗ Hồng Nhung, trước đây là hiệu trưởng trường tư thục Minh Quang ở quận Bình Thạnh, hiện đang cư ngụ tại cư xá Thanh Đa: " Nếu không, phải cấp 4m đất đủ chôn 2 vợ chồng tôi thôi, giờ tôi không còn gì để mất nữa hết. Nếu trường học này họ tịch thu mà họ mở trường học hay bệnh viện thì tôi cũng không cần đi kiện vì làm việc có ích cho đất nước, còn đằng này họ lấy để bán kinh doanh với Đài Loan." Được biết theo điều tra của Đài RFA, "Bà Nhung còn bị mất đi đứa con trai duy nhất, hậu quả từ những vụ việc oan sai này. Gần hai chục năm trời lặn lội khiếu kiện, đến nay, nỗi oan ức của gia đình bà Nhung vẫn chưa được giải tỏa."

Trước hoàn cảnh thảm thương của đồng bào biều tình ấy, người dân VN trước nhứt xin hỏi hai  người gốc Miền Nam đứng đầu guồng máy nhà nước và quí vị đại biểu nhân dân đại diện cho các tỉnh có đồng bào biểu tình . Hai Ông làm Chủ tịch Nước, làm  Thủ Tường, quí Ông làm đại biểu nhân  để làm chi mà để đồng bào ra nông nổi đó, để đồng bào ra thân thời như vậy"  Quí vị phục vụ cho dân hay phục vụ cho Đảng Nhà Nước CS" Quí vị  hãy  thử tự đặt mình vào hoàn cảnh của những đồng đang biểu tình đó, quí vị sẽ nghĩ sao và làm gì"

Túi khôn kinh bang tế thế, trị quốc an dân của đất nước ông bà VN để lại chỉ rõ rằng đừng để tức nước sẽ bể bờ.  Riêng Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng cần  giở sách của nhà văn Sơn Nam ra đọc và học lại kinh nghiệm Giặc Chệt Chọt  ở Rạch Gia. Nông dân nghèo  nổi dậy giết quan lại, hội tề đã  cấu kết với quan lại cướp quyền sở hữu đất đai, ruộng rẫy ở  "vùng sâu, vùng xa" mà  người dân đã đổ  mô hôi trán, rán mồ hôi lưng ra khai phá, và mấy Ông Hội đồng ở  tỉnh, ở Saigon lợi dụng thế lực xin khai hoang và ghi tên của họ  vào địa bộ.

Vấn đề oan sai trong việc tịch thu, trưng dụng vì công ích thì ít  mà vì "tư túi" thì nhiều, đền bồi cho dân rẻ mạt như cướp giựt đang là một vấn đề xã hội lớn thời kinh tế mở cửa cho ngoại quốc vào ở Trung Quốc cũng như ở VN đang dưới quyền thống trị của CS. Tình hình và con số những vụ nông dân  chống đối, biểu tình, nổi dậy, có khi xô xát với công an, đốt xe, đập trụ sở có tăng chớ không có giảm. Xét cho cùng kỳ lý đó là do lỗi của nhà cầm quyền, cán bộ đảng viên tham ô, hủ hóa, lạm quyền, vượt quyền. Không thể đổ tội cho người dân được. Không chạy tội cho cấp trên được, thượng bất chánh, hạ tác loạn. Chủ tịch Nước, Thủ Tướng chánh phủ, các Bộ Trưởng liên quan, Quốc Hội và trên hết là Đảng CS phải chịu trách nhiệm trước quốc dân đồng bào và công luận quốc tế.

Đảng CS  đang nắm hết lưỡi cán guồng máy quốc gia, quí vị không giải quyết thì ai vô đó giải quyết; quí vị không chịu trach nhiệm thì ai vô đó chịu trách nhiệm. Nếu nhà cầm quyền Đảng Nhà Nước CS Hà nội  không làm vì quyền lợi riêng tư, cả nể, coi thường dân chúng, thì dân  chúng VN phải làm, làm cuộc cách mạng lật đổ quí vị. Đó là chuyện dĩ nhiên, không còn sự chọn lựa nào khác.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.
Câu chuyện kể từ xa xưa, rất xa xưa, là từ thời đức Phật còn tại thế: Có một người Bà La Môn rất giầu có và rất quyền thế, ông thích đi săn bắn thú vật trong rừng hay chim muông trên trời. Một hôm đó, ông bắn được một con thiên nga to đẹp đang bay vi vút trong bầu trời cao xanh bát ngát thăm thẳm trên kia. Con thiên nga vô cùng đẹp bị trúng đạn, rơi xuống đất, đau đớn giẫy và chết. Ông liền chạy tới lượm thành quả của ông và xách xác con thiên nga lộng lẫy về cho gia nhân làm thịt, làm một bữa nhậu, có lẽ.
Dù đã từ trần từ lâu, Võ Văn Kiệt vẫn được người đời nhắc đến do một câu nói khá cận nhân tình: “Nhiều sự kiện khi nhắc lại, có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn”. Tôi vốn tính hiếu chiến (và hiếu thắng) nên lại tâm đắc với ông T.T này bởi một câu nói khác: “Chúng tôi tự hào đã đánh thắng ba đế quốc to”. Dù chỉ ngắn gọn thế thôi nhưng cũng đủ cho người nghe hiểu rằng Việt Nam là một cường quốc, chứ “không phải dạng vừa” đâu đấy!
Lý do ông Thưởng, ngôi sao sáng mới 54 tuổi bị thanh trừng không được công khai. Tuy nhiên, theo báo cáo của Uỷ ban Kiểm tra Trung ương và các cơ quan chức năng, thì ông Võ Văn Thưởng “đã vi phạm Quy định về những điều đảng viên không được làm...
Cứ theo như lời của giáo sư Nguyễn Văn Lục thì T.T. Thích Trí Quang là tác giả của câu nói (“Cộng Sản nó giết mình hôm nay, mai nó mang vòng hoa đến phúng điếu!”) thượng dẫn. Tôi nghe mà bán tin bán nghi vì nếu sự thực đúng y như vậy thì hoa hòe ở Việt Nam phải trồng bao nhiêu mới đủ, hả Trời?
Đảng CSVN tự khoe là “ niềm tin hiện thực hóa khát vọng phát triển đất nước phồn vinh, hạnh phúc“của nhân dân, nhưng sau 94 năm có mặt trên đất nước, thực tế đã chứng minh đảng đã cướp mất tự do của dân tộc, và là lực cản của tiến bộ...
Khi Kim Dung gặp Ian Fleming cả hai đều hớn hở, tay bắt mặt mừng và hể hả mà rằng: “Chúng ta đã chia nhau độc giả của toàn thể thế giới”. Câu nói nghe tuy có hơi cường điệu (và hợm hĩnh) nhưng sự hỉ hả của họ không phải là không có lý do. Số lượng sách in và số tiền tác quyền hậu hĩ của hai ông, chắc chắn, vượt rất xa rất nhiều những cây viết lừng lẫy cùng thời. Ian Fleming đã qua đời vào năm 1964 nhưng James Bond vẫn sống mãi trong… sự nghiệp của giới làm phim và trong… lòng quần chúng. Tương tự, nhân vật trong chuyện kiếm hiệp của Kim Dung sẽ tiếp tục là những “chiếc bóng đậm màu” trong tâm tư của vô số con người, nhất là người Việt.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.