NGOẠI CẢM THI
Nhỏ nước mắt vào thơ
tôi đã tìm ra, đúng
mộ mình.
LÚC ẤY
Tôi biết ngay
cái chết mới là điều có thực.
TÊN KHÔNG THỂ ĐÚNG
Sự thực không phải là tôi
những cái tên không phải là tôi
tôi là thế
Thế
không phải
là tôi.
Những giấc mơ không là tôi
tỉnh
càng không thực
một cái tên
không ai gọi đúng.
Sáng sáng trưa trưa chiều chiều tối tối
tôi bất ngờ
già nhanh
như ánh sáng.
Tôi chui vào kinh Phật
Phật bỏ lên chùa
tôi loay hoay ngoài cửa
tôn giáo quê hương tình yêu thân phận
tất tần tật
vẫn ngoài lề.
Gặp thơ
tôi muốn biến
gặp em
tôi càng khó trụ.
Một tình yêu một cái tên một chỗ trú một tâm hồn
tôi lơ lửng
giữa tỉnh giữa say
cứ giữa và
tôi trèo tường
tạm trọ
giữa chỗ trống của thơ.
EM GỌI TÊN
Thế
tôi nghe ra
hạnh phúc là điều tôi đang đánh mất.
CHỌN
Có thể sự cô độc đã chọn tôi, chữ
chọn tôi, không cách thoát, tôi
chọn thơ
tự cứu mình.
Có đêm khi say khi tỉnh,
không thể chọn
lại cuộc đời, tôi càng trơ trọi
trong thơ.
ĐỂ THOÁT
-- gởi Lê Sông Văn
Để thoát những phiền muộn của một ngày
say
để thoát những thứ còn lại
ngủ.
Để thoát
tôi muốn hỏi mẹ
sao tôi phải khóc lúc chào đời
tôi muốn hỏi cha
có phải “tôi sống tức tôi đau khổ”?
Để thoát
tôi giận mình
sao bây giờ vẫn khóc?
ngay cả lúc làm thơ.
CẦU THANG LÊN MỘT BỨC TRANH
Như những vết than chì
để lại trong một bức tranh
và chiếc cầu thang của em dựng lên một thế giới khác
chiếc cầu thang biết nghe giọng hát khàn khàn của Mariana Faithfull
nơi em bỏ trốn mặt đất
chiếc cầu thang đứng thẳng
em vẽ thêm 2 cái cánh
chiếc cầu thang giữa trời
có thể dấu những cái bánh
những bài thơ
những bức tranh trên nóc nhà của thành phố này
chiếc cầu thang dành cho những người từ chối những mặt phẳng
em cứ chui qua những bức tường
chiếc cầu thang như một tháp gãy
(rất trơ trọi ở Houston)
giữa nửa đêm và chiếc điện thoại là một khoảng trống
giữa chiếc điện thoại và lòng bàn tay là một khoảng trống khác
giữa lòng bàn tay và em là một khoảng trống khác nữa
những khoảng trống lập thể
nơi tôi có thể đụng hàng mùi cà phê buổi sáng
nơi tôi có thể đụng hàng màu rượu hồng buổi tối
nơi tôi bỏ trốn thế giới bên trong
nơi em mở cửa đón những người bạn
những quyển sách
những chai rượu
những món ăn
những mẩu vụn
những màu da những ngôn ngữ
trước một thế giới ngày càng không thể đoán trước
tôi giữ lại một khoảng trống nhỏ của căn nhà lập thể này
để nghe
một trái tim đập khẽ
khi chân em đang bước xuống.
-- Lê An Thế
(Fountain Valley, California, 3-2025)