Xin về tạ lỗi cùng trăng.
Một mi ngoan
một môi gần
thế thôi.
Xưa làm mây dạt cuối trời.
Lỡ nghiêng xuống
nhận
…một lời đong đưa.
Xin về tạ lỗi cùng mưa.
Hiên người lạnh quá
gió lùa thênh thang.
Xin về tạ lỗi
…đa đoan.
Đưa nhau nghìn dặm…
trần gian
mịt mù…
Xin về tạ lỗi mùa thu.
Chiếc xương lá mục còn ru tình buồn…
HỒN CỎ HOA
Vàng thu lối cũ mịt mờ
Thôi,
em ngoảnh mặt
đừng vờ xót xa
Một mình tôi
giấc mơ qua
Một mình tôi
với xác hoa
rơi buồn
Con chim nhặt hạt ngô đồng
Còn tôi lơ đãng
nhặt
hồn cỏ hoa
Một ngày qua
một người xa
Một ngàn thu khóc
chiều tà rưng rưng...
MÂY
Mở lòng tay,
những ngón hoa.
Khúc phiêu du
rớt
trong tà huy say.
Một phù vân
thảng thốt
bay.
Vầng trăng xanh
lỡ
lưu đày kiếp xưa.
Mở lòng tay
chỉ hạt mưa.
Long lanh như giọt lệ vừa…
thiên thu.
Này Tôi…
đừng để sương mù.
Này Tôi…
nghe tiếng âm u
gọi mình…
Này Tôi…
quay mặt lặng thinh.
Trời xanh… mây trắng
vô tình của nhau.
Đừng chờ…
đâu chắc ngàn sau…
Hãy chờ…
có lẽ ngàn sau…
sẽ là…
HỌC
Học ở nắng
một nụ cười
Học ở mưa
những nét rơi cau mày
Học ở mây
chút lá lay
Học ở đêm kiểu
… đắng cay giả vờ
Học ở anh
nỗi ơ hờ
Trăm gian dối cũng
… ờ ờ bỏ qua
(Bởi vì…
em học ở hoa
Cháy cho đến lúc tan nhòa hư vô…)
LỤC BÁT NGHIÊNG RƠI
Nghiêng, rơi…
nửa giọt khuya rằm
Phong linh hay tiếng nguyệt cầm gọi tôi?
Xưa,
thu loang tím một trời
Mở ngăn hoài niệm, nhớ lời nguyện xưa.
Đừng về lối ấy
tôi,
mưa…
Áo hoàng hoa đã nhuốm mờ cỏ, rêu
Đừng về lối ấy
tôi,
xiêu…
Nghiêng, rơi…
nửa giọt hắt hiu khuya rằm
Xưa,
ai buông tiếng nguyệt cầm
Để tôi lơ đãng
nhặt hồn cỏ hoa
Đừng về lối ấy
tôi,
xa…
Đừng về lối ấy
tôi,
nhòa hư không…
BÀI HÁT RU
Ngủ đi…
nắng khuất bên đồi
Ngủ đi…
cho mộng bùi ngùi bay xa
Ngủ đi…
cùng bóng trăng tà
Ngủ đi…
trong tiếng yên hà nghiêng rơi
Ngủ đi…
gió tạt chân trời
Ngủ đi…
cỏ hát những lời yêu thương
Ngủ đi em…
giấc ngủ hờn
Buông tay cho gió về hôn mặt người
Ngủ đi em…
giấc ngủ vùi
Ngủ đi em…
tiếng khóc cười vô ngôn
Ngủ đi em…
giấc ngủ buồn
Ngủ đi em…
giấc nghìn trùng… không anh!
XIN EM
Chôn tôi giữa chốn ngàn lau
Xin em
đừng nhỏ lệ vào thơ tôi
Đừng câu ly biệt bùi ngùi
Đừng hoài niệm những xa xôi nhạt nhòa
…
Kể từ
buổi xuống thuyền hoa
Thơ tôi em đốt
hay là lãng quên?
ĐÊM CHỜ QUỲNH HÉ NỤ
Em đừng cởi áo vô minh
Thiền sư
Thi sĩ
bất bình… hạ sơn
Vì
trong cuộc lữ cô đơn
Xin
muôn lượng kiếp
hoá thân tìm người
Sát na ấy,
ngỡ suốt đời
Đăm đăm diện bích
triệu lời vô ngôn
Em đừng xé bỏ càn khôn
Ngàn lau trắng vẫn cội nguồn băn khoăn
Em đừng vội nhé,
Quỳnh hương…
(Thiền sư cởi áo che quỳnh
Nghe trong khuya khoắt…
trở mình,
hạt sương…)
-- Tôn Nữ Thu Dung