Thơ Hoàng Xuân Sơn

02/12/202321:01:00(Xem: 1960)

 

John Martono
Tranh John Martono.



qua sông. và những đồi viết

 

Tại sao đồi viết lên nhiều
mà không lội nước
để tiều tụy
sông
viết viết ảo tượng
mông lung
lũy thành che chắn
những khung hình

đồi buồn
chép nhược trời thu
tuổi sông xanh. rợn
viết mù uyên ương
ai thấy trăng xin qua đường
xin ghi trầm thống
của mường tượng xưa
lên đồi
viết tới cơn mưa
rồi âm lạnh hết cả mùa
sông
thai

 

*

 

cổ ngoạn

 

rửa một tầng ngôn náo động

bên này tồn đọng bên kia

hứng.  ôm đời vù chong chóng

hùng anh tận tuyệt không ngờ

 

lớn dậy đêm đen huyền chú

khắc cạn bùa hương dung thao

cánh áo bủa thời lấp lú

mòng quay đầm trạch lộ gào

 

dải đẹp nào đeo trăng bóng

vàng hoe tóc đới ngoạn mù

cỏ non truyền thần ngọc tuý

mắt lục huyền gợn như thu

 

chen dưới lồ ồ bạch tạng

róc rách tê tỉ non ngàn

khe mộng mớm dồn sương trắng

tuyết trùm đất mật bình khang

 

đá cứng thử mềm như lưỡi

lan trần đau nư vết răng

tóc buông khải tình lang chạ

tà dương rù quyến mặt bằng

 

*

 

ăn mày

 

cũng chỉ là khất thực

không có gì khác hơn

nâng niu tôi bát chữ

chờ đổi miếng thực phồn

,

con quạ bay ngoài rừng

chữ rơi từng vụn bánh

mưa trên đầu xương văn

buổi chiều cum rất mệt

những đám mây vện vằn

,

hát xẩm cung bên lề

một đoản lìa một khúc

con đường mòn mê mê

cỏ hoa miền chụp giựt

gậy chống không nẻo về

,

là xin ăn thực tại

hạt lú nằm trong chương

đóa vân thuỳ nông nổi

nằm đâu cũng lạc thần

 

– hoàng xuân sơn

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày hôm đó ở Ui-dong | mưa tuyết rơi | và thân xác tôi, người bạn đồng hành với linh hồn, | run rẩy theo từng giọt lệ rơi.
Đã ly biệt đến rồi sao? Đó là những ngày của tháng 11, giữa mùa thu 2023, qua điện thoại. Tắt. Ngẩn người. Giữa đêm khuya gửi bài thơ ngắn. Trên giường bệnh, những giây phút cuối cùng, thơ gửi qua email, Tuệ Sỹ gõ gửi lại mấy giòng thơ cuối. Là lời giã biệt. Vậy mà chưa hết, sau bài thơ của hai chị em, vài ngày trước khi viên tịch, điện thoại reo. Người nằm trên giường bệnh. Hỏi. Không trả lời. Lặng lẽ. Nghe Thầy em đọc lời kinh cuối. Nghe được tiếng cười qua sinh tử. Tắt. Một năm qua rồi! Lễ tiểu tường Tuệ Sỹ. Vô cùng thương nhớ. Nhã Ca
Có những cửa sổ | muốn được phóng thích khỏi khung | để chạy đùa với hươu nai | băng qua | cánh đồng dã thảo sau nhà.
bài thơ độc có thể đóng khung cơn cuồng nộ | rồi treo nó lên tường, | bài thơ độc có thể làm bồ đặt chân lên xứ Trung Hoa, | bài thơ độc có thể làm cho một tâm hồn tan vỡ bay lượn,
Anh đánh vảy một con sông Sông tuồn đi chín khúc Chiếc cọc nhọn đứng khựng Thất tung chim bói cá Thủy triều vá một tấm áo xanh Bờ đá vô tăm chìm nghỉm
Bài thơ này đăng trên Việt Báo vào ngày 10 tháng 8 2024. Người dịch nói rằng “…Bài này hợp với tinh thần Phật Giáo…” Tác giả Henry Wadsworth Longfellow là một nhà thơ nổi tiếng vào bậc nhất ở Mỹ trong thế kỷ 19. Trong tiểu sử không thấy nhắc ông có nghiên cứu về Phật Giáo. Có thể giải thích rằng những gì thuộc về chân lý, sự thật thì sẽ mãi mãi tồn tại, bất kể Đức Phật có thuyết giảng hay không.
tôi trôi về đâu? | cuốn theo dòng chảy về phía trước | hay giữa lưng chừng đâu đó dạt về sau
Vẫn mang tâm hồn hoang dại, ngu ngơ | Người lữ hành xuyên qua hai thế kỷ | Sao vẫn thấy | Xa lạ với chính mình | Trước những con đường | Trước phố chợ
tôi hát lẩm nhẩm | như bông sen tưới tỏa | ngợp ngời tôi làm thơ loạn kinh thiên | trên dưới ngang dọc bần thần | lúc hừng hực lúc câm
Em nhan sắc đồi câm / Tôi ù lì bến chải / Máu những giọt rất thầm / Tới khấc tình bãi nại / Cứu rỗi một nhành cây / Buồn lên thập tự giá / Hồn ma xưa hiện ngày / Xuống vũng đêm đày đọa