qua sông. và những đồi viết
Tại sao đồi viết lên nhiều
mà không lội nước
để tiều tụy
sông
viết viết ảo tượng
mông lung
lũy thành che chắn
những khung hình
mù
đồi buồn
chép nhược trời thu
tuổi sông xanh. rợn
viết mù uyên ương
ai thấy trăng xin qua đường
xin ghi trầm thống
của mường tượng xưa
lên đồi
viết tới cơn mưa
rồi âm lạnh hết cả mùa
sông
thai
*
cổ ngoạn
rửa một tầng ngôn náo động
bên này tồn đọng bên kia
hứng. ôm đời vù chong chóng
hùng anh tận tuyệt không ngờ
lớn dậy đêm đen huyền chú
khắc cạn bùa hương dung thao
cánh áo bủa thời lấp lú
mòng quay đầm trạch lộ gào
dải đẹp nào đeo trăng bóng
vàng hoe tóc đới ngoạn mù
cỏ non truyền thần ngọc tuý
mắt lục huyền gợn như thu
chen dưới lồ ồ bạch tạng
róc rách tê tỉ non ngàn
khe mộng mớm dồn sương trắng
tuyết trùm đất mật bình khang
đá cứng thử mềm như lưỡi
lan trần đau nư vết răng
tóc buông khải tình lang chạ
tà dương rù quyến mặt bằng
*
ăn mày
cũng chỉ là khất thực
không có gì khác hơn
nâng niu tôi bát chữ
chờ đổi miếng thực phồn
,
con quạ bay ngoài rừng
chữ rơi từng vụn bánh
mưa trên đầu xương văn
buổi chiều cum rất mệt
những đám mây vện vằn
,
hát xẩm cung bên lề
một đoản lìa một khúc
con đường mòn mê mê
cỏ hoa miền chụp giựt
gậy chống không nẻo về
,
là xin ăn thực tại
hạt lú nằm trong chương
đóa vân thuỳ nông nổi
nằm đâu cũng lạc thần
– hoàng xuân sơn