Những cơn đau không nguyên nhân
Sau nhiều lần phân vân, cô nhắn cho anh "Anh cho em địa chỉ nhé! Em H." Đó là liên lạc duy nhất của họ sau nhiều tháng ròng rã không liên lạc. Anh không trả lời, cô nhìn vào điện thoại, hai tiếng đồng hồ sau vẫn không có phản hồi. Cô nhìn vào Facebook, ờ, mà mình block anh rồi mà! Có nên unblock không nhỉ? Cô lưỡng lự, loay hoay, mũi tên trắng nhỏ chạy qua lại như con thoi trên bức tường vài ngàn pixel trắng.
Nhưng cô không kịp loay hoay lâu thì đã bị “nó” túm lấy, phủ trùm, nhấn chìm, nhàu nát, nghiến ngấu. Cô đau, đau điếng người, từ đầu lan xuống ngực, có cảm giác đang lịm dần đi trong một màn sương mơ hồ. Tay vịn đầu, cô lần dò vào giường, nằm xuống, nghĩ là thôi cố ngủ đi một lúc sẽ ổn. Cô chẳng có bệnh tim hay huyết áp gì để phòng ngừa. Cô biết, ấy là anh đang nhớ cô.
Tự một lúc nào đó, cũng không biết là khi nào trong cuộc tình của họ, cô phát hiện mình có một khả năng tuyệt vời, hay hết sức thảm thương thì cô cũng không biết. Mỗi khi anh có một xao động mạnh, một cảm xúc mạnh liên quan đến cô thì cô sẽ nhận biết được. Rất tiếc khi anh vui vẻ cô không chia sẻ được niềm vui hay thấy dạt dào hứng khởi, nhưng những khi anh đau buồn, xúc động cô cảm nhận được. Và cô đau, những cơn đau quặn thắt không lý do, nhưng tồn tại mãnh liệt và có thật, đến và ra đi sau vài tiếng đồng hồ. Những lần đầu cô có cảm giác mình bị ma ám, tự nhiên đau, rồi hết, chẳng cần thuốc thang chạy chữa, cơ thể cũng chẳng có gì bất thường. Cô theo dõi, lưu ý thời điểm và lưu ý lúc đó chuyện gì đang diễn ra với anh, thì cô tìm ra quy luật đó.
Cô thắc mắc, sao lại thế? Một nhỏ bạn của cô, người suốt ngày có thời gian rảnh rỗi để đọc tất cả các thể loại từ nghiên cứu nghiêm chỉnh đến chiêm tinh, bói toán, lá cải về tình yêu, bảo cô rằng cô đang bị “hội chứng soul mate”, cũng có thể gọi là “hội chứng tri kỷ”, rằng vì tâm hồn hai người tương thông, nên cô có thể cảm thấy được những khi anh có xúc động mạnh, đặc biệt là khi những xúc động đó có liên quan đến cô. Qua tầng tầng lớp lớp sóng điện giăng phủ khắp trái đất này, cô cảm nhận được nỗi đau của anh hoặc một phần của nỗi đau đó, theo nhỏ bạn giải thích.
Cô lắc lư hồi lâu rồi đành tạm chấp nhận giả thiết đó. Sau đó cô lại thắc mắc "Nhưng tại sao anh ấy không đau? Chỉ có mỗi tao bị đau thôi?" Nhỏ bạn lại lên mặt hùng hồn giải thích là vì phụ nữ nhạy cảm hơn nên dễ... bắt sóng điện từ hơn và gần như những nỗi đau này chỉ có một chiều. Cô nghi ngờ "Chứ không phải vì bên kia không có đủ tình cảm, nên không bắt sóng được?" Nhỏ bạn ậm ừ "Tao không biết, kiến thức tao cũng có hạn, không giải thích hết được".
Cuối cùng cô đành mang theo một giải thích mơ hồ về sóng điện từ, về khả năng hấp thụ cơn đau và xúc động từ xa cùng một mối nghi ngờ không nhỏ về tình cảm của anh với mình sau buổi nói chuyện với nhỏ bạn đó. Mọi chuyện vẫn chẳng giải thích được, nhưng mà thôi, đau thế này thì cứ coi như đang nhớ mình nhiều đi, cô tự an ủi rồi thiếp đi trong giấc ngủ.
Tấm ảnh Avatar
Lâu, rất lâu sau giấc ngủ “quên đau” một tiếng rưỡi đồng hồ đó, cô mới biết là mình hoàn toàn có “lý do chính đáng” để bị đau. Tin nhắn của cô vẫn không được trả lời, nhưng cô không biết vào ngày đó một người đàn ông lặng lẽ đổi Avatar (hay còn gọi là ảnh đại diện) trên Facebook.
Khi cô biết đến chuyện này là đã vài tháng sau đó, lúc cô đã mở chặn cho anh. Cô nhìn vào tấm ảnh trân trối, không tin vào mắt mình, nhắm mắt lại, mở ra, vẫn tấm ảnh đấy. Anh chụp chung với con. Trong ảnh, người đàn ông đầu trần, mặt xương xương nhìn thẳng, nghiêm nghị, không cười. Ngoại trừ việc đó là một tấm ảnh khá đẹp của anh, đó là một tấm ảnh bình thường, không có vẻ gì dính dáng đến cô cả. Nhưng cô biết, anh nhắn với cô là anh vẫn còn nhớ cô. Và anh tin là khi cô nhìn thấy tấm ảnh đó, cô sẽ hiểu.
Họ quen nhau không lâu, nói chuyện với nhau khá nhiều, như cô hay đùa anh "đem copy đoạn chat này ra chắc cũng được vài trăm trang A4". Đa phần là cô nói, anh nghe, thi thoảng anh nói thì cũng nói rất dài, thường có khuynh hướng dạy dỗ cô, còn cô thì bướng và lì nên cãi lại gay gắt. Có lần anh giận, bỏ đi mấy hôm, cô không năn nỉ, không đi theo thuyết phục vì cô không nghĩ mình có lỗi. Anh sẽ tự về thôi, cô nghĩ thế. Anh về thật, sau ba hôm, và họ lại nói chuyện với nhau như chưa từng có chuyện đó xảy ra. Cũng có lần cô giận, làm mình làm mẩy, theo mấy đứa bạn cô bảo là “giận rung rinh Facebook”, anh cố thuyết phục, nhưng rồi không làm nổi cũng thôi. Tuy nhiên, sau mấy ngày khó chịu quá cô lại về, lại hờn mát “anh không thèm năn nỉ em”, còn anh chỉ cười trừ.
Trở lại tấm ảnh, đó là tấm ảnh chụp lúc họ đang mặn nồng vui vẻ với nhau nhất. Anh đã từng một lần đặt thẻ cô vào tấm ảnh này, mà hình như đó cũng là tấm ảnh duy nhất anh đặt thẻ cô. Là một người khá kiệm lời và không thể hiện mình, như nhiều đàn ông, anh không có nhiều cử chỉ hành động quan tâm đến cô một cách công khai, nên có cái gì thì cô quý, cô luôn nghĩ thế.
Tâm loạn như ma, cô thẫn thờ ôm mặt, hóa ra anh trong cô vẫn còn một vị trí lớn đến vậy sao. Cô vẫn tưởng anh đã ngủ yên trong tâm trí mình từ lâu rồi. Sau lần nhắn tin cho anh bằng điện thoại mà anh không trả lời, cô đã định đặt một dấu chấm hết cho chuyện này. Trăm ngàn câu hỏi vòng quanh trong đầu cô: "Tại sao anh không nhắn lại hay gọi cho cô? Tại sao chỉ thụ động đổi avatar mà chờ cô sẽ nhìn ra được sự thay đổi đó? Tại sao và tại sao?" Chẳng lẽ duyên của họ với nhau đã cạn? Giữa mịt mù hàng ngàn suy nghĩ đó, cô vẫn nghe một tiếng thở phào rất nhẹ trong lòng. Hình như, cô thật sự cũng không dám gặp anh, và việc anh không trả lời tin nhắn điện thoại đó đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để không cảm thấy mình là người có lỗi...
Những cuộc nói chuyện bằng mật mã
Anh đang nhớ cô. Đang thắc mắc tại sao cô lại chắc lòng chắc dạ như thế. Cô biết, vì cô cảm giác được. Từ khi cô quyết định không nói chuyện với anh trên Facebook nữa, cô đã cắt đứt mọi liên lạc. Nhưng vẫn chưa dứt được cái liên lạc vô hình giữa họ.
Họ không còn là bạn trên Facebook, thậm chí không nhìn thấy nhau, nhưng họ vẫn theo dõi và đọc dòng thời gian của nhau. Bằng hai hay nhiều tài khoản khác. Vì họ luôn để dòng thời gian công khai, có lẽ thế. Ngày xưa chỉ có cô theo đọc anh suốt một khoảng thời gian dài. Bây giờ có cả anh.
Từ khi không nói chuyện với nhau, họ học cách nói chuyện với nhau bằng mật mã, qua những status công khai mà họ có thể đưa ra cho toàn thế giới đọc. Bạn bè cô bình luận tá lả, bạn bè anh bình luận tá lả, nhưng cô và anh nhìn vào những đoạn mật mã đó vẫn hiểu là có tin nhắn dành cho mình, vì mình.
Anh than phiền, anh đang đau buồn lắm, em về đây với anh, anh nhớ em. Cô lúc lắc đầu, suy nghĩ, xót, nhưng làm gì được giờ. Thôi, án binh bất động. Anh sợ cô không thấy, lại phải dùng tới một mật mã khác trực tiếp hơn, có liên quan rõ ràng đến một chuyện họ đã từng nói với nhau (cả anh cả cô hình như đều có trí nhớ tốt tuy cô lúc nào cũng tự hào trí nhớ mình tốt hơn anh!) Cô nhìn thấy, cũng hiểu luôn. Nhưng, thay vì nhắn tin lại cho anh, cô quyết định đi ngậm một miếng sâm nhỏ để dồn sức làm cho xong việc hiện tại. Và để lại một status trên Facebook ai hiểu gì hiểu.
Cô sẽ không giả vờ thảo mai nói với anh là “Em nhớ anh lắm, nhưng em không trở lại được”. Cô là người tuyệt đối thẳng thắn và thành thật, thành thật đến đau lòng. Vì có những chuyện nói ra như lưỡi dao đâm vào tim người đối diện cô vẫn nói, nếu đó là sự thật, nếu đó là điều cô cảm nhận. Cô hiện rất bận, gần như tất cả sức của cô không đủ để lo cho cô, nên tự thấy không có khả năng lo thêm cho anh. Yêu ai cũng phải yêu bản thân mình trước nhất. Vì đàn ông yêu cũng ích kỷ, và đàn bà kiểu như cô yêu cũng ích kỷ, cô biết anh không lo được cho cô khi cô gục ngã, và trước đến giờ cũng không ai có thể làm điều đó. Chỉ có cô có thể tự đứng lên thôi. Là một người biết lượng sức mình, nếu anh bảo cô không yêu anh, cô cũng đành chấp nhận.
Cuối cùng, anh nói anh yêu cô. Đây là lần đầu tiên anh nói điều đó, dù có thể họ đã ngầm hiểu từ rất lâu rồi. Cô có một chút hả hê tự hào của người được tỏ tình, lại thêm một chút ngọt ngào của việc cảm thấy anh đã chiều cô thêm một bước nữa. Thật lòng thì cô cũng thấy rung rinh... Trăn trở lật đi lật lại trong đầu những ký ức tuyệt đẹp ngày xưa của họ cùng một ảo tưởng nhung gấm là họ có thể trở lại bên nhau, mọi thứ sẽ rất rất tuyệt vời... Nhưng... một chút le lói của lý trí nhắc cô là ảo tưởng luôn luôn có màu hồng lấp lánh, và giữa họ bây giờ có bao nhiêu rào cản cách ngăn, cảm giác hụt hẫng rồi giằng xé như thế nào của cô ở lần trở lại trước đó để cô phải khăn gói ra đi...
Sau khi cô bảo với anh, tất nhiên, bằng một mật mã khác, là cô vẫn chưa sẵn sàng để trở về, anh im lặng. Cô cũng im lặng. Cô không giải thích được, chỉ mơ hồ muốn một khoảng thời gian cho riêng mình. Có thể cô sẽ trở về với anh, có thể không, cô không biết được, như cô vẫn thường bảo chẳng thể nào biết chắc chắn 100% mọi chuyện xảy ra ngày mai.
Tất cả những tương tác bằng mật mã của họ, có thể có vài người bạn thân đoán được. Tuy nhiên, cô biết, có một người chắc chắn đọc được, đoán được và có thể hiểu được phần lớn. Vợ anh.
Người đàn bà thứ ba
Cô hẳn nhiên là biết vợ anh. Biết cùng thời điểm cô biết anh. Vợ anh, theo cô, là một người đàn bà bình thường, tuy luôn nghĩ là mình cực kỳ đặc biệt xinh xắn tài năng các thể loại. Tâm địa cũng hơi xấu và nhỏ nhen. Nói chung, cô liếc qua một lần, không có gì hay để cô phải để vào mắt. Có một người bạn cô, khi biết cô quen với anh, đã thất kinh cảnh báo “Bà T., vợ bác ấy, ghê lắm đấy!” Cô cười “Chắc là ghê. Nhưng mà, tôi có định làm gì bà ấy hay chồng bà ấy đâu!” Cô bạn ngỡ ngàng “Nhưng sao ấy bảo…” Cô lại cười cười “Tình vờ!”
Thật ra, cô tự biết, tính cách cô không giống những người đàn bà khác trong cái xã hội bao nhiêu năm vẫn còn nặng mùi phong kiến nhưng lại có thêm mùi thối rữa về đạo đức này. Cô không hẳn là Tây trong suy nghĩ, nhưng cô cách “ta” rất xa. Cô cũng chẳng cố giống Tây, vì có những điểm của văn hóa họ cô không ưng. Với bao nhiêu năm bôn ba xứ người và những khoảng thời gian dài sống và làm việc ở Việt Nam, tính cách cô là một sự pha trộn giữa nhiều nền văn hóa. Những gì cô thấy hợp thì giữ, những gì không hợp thì cô không dùng. Cô còn đủ ma lanh để thấy cái gì có lợi cho mình thì dùng, cái gì không có lợi thì thôi quên đi. Hỏi cô có đạo đức không, cô bảo cô là người sống không nguyên tắc, nghiêng trắng thành trắng, nghiêng đen thành xám, nhưng cô biết tự điều chỉnh và biết mình đang ở đâu. Xã hội chê trách cô không quan tâm, cốt sao sống đời mình mà thôi. Cô không quá tự hào về bản thân, nhưng cũng không quá tự ti về mình, trời cho gì ta sống nấy, đơn giản thế.
Trở lại chuyện vợ anh, cô đã cho vợ anh một lần cơ hội. Thật ra, chỉ một lần, tính cô thế. Lần đầu tiên khi anh ngỏ lời “cưa cẩm” cô, cô đã gọi vợ anh vào đúng cuộc nói chuyện đó (họ nói chuyện công khai mà), và sau khi vợ anh cho cô một lời bình luận lơ tơ mơ, ý là “muốn làm gì làm”, thì cô cứ theo thế “muốn làm gì làm” thôi. Cô sống đơn giản, không cố gắng đọc ẩn ý sau lời nói người khác làm gì. Và sau đó, khi cô đã thích anh nhiều hơn, thì cô không nhìn đến vợ anh nữa. Đời cô, không có thời gian quan tâm đến chuyện mình thích, tại sao phải quan tâm đến những chuyện mình không hẳn là ưa.
Vợ anh ghen. Như bao người đàn bà khác. Cô cũng không thích vợ anh, như đàn bà muôn đời vẫn thế. Và cô không có ý giấu giếm điều đó. Cô không thể mở miệng nói lời ngọt nhạt với vợ anh như thân thiết từ thuở nào mà sau lưng thì tăm tia chồng người ta. Ít nhất đó là đạo đức của cô, sống cho thật với cảm xúc của mình. Tuy nhiên, vợ anh có vẻ hận cô nhất vì cô luôn công khai bày tỏ việc cô thích anh, không giữ cho cô ấy một chút mặt mũi nào của một người vợ. Vợ anh, như đa phần nhiều người đàn bà Việt Nam khác, thích hoạt động trong vòng bí mật. Có người tình cũng có trong vòng bí mật. Hẹn hò bí mật. Chia tay bí mật. Lục lọi đời tư người khác (chồng được tính là người khác). Hack Facebook chồng. Hack email chồng. Đánh nguội.
Những trò đó cô thấy hết. Thậm chí vợ anh còn cài người bên cạnh cô, để âm thầm điều tra xem anh và cô như thế nào, đồng thời tìm cách tác động cô xa anh. Tất nhiên, một con ngố lơ ngơ như cô, biết gì, cởi lòng ra thân thiết dễ dàng với người khác. Và vô tư kể cho anh nghe, này em quen cô này, cô kia, nhiệt tình giúp đỡ em lắm, vân vân và vân vân. Chuyện nực cười nhất là cho đến khi anh kêu là “Cô N. là bạn thân của T.”, cô vẫn còn không tin, kêu là “không đâu, em tin tình cảm cô ấy với em!” Dẫu sao, đi đông đi tây, lên bắc về nam, cô vẫn là đàn bà, vẫn dễ dàng bị lừa, bởi cả đàn ông lẫn đàn bà, cô nghĩ. Không sao, đã biết bị lừa thì thôi, lần sau không bị lừa bởi đúng người đó, đúng chiêu đó nữa!
Vô tình hay hữu ý, vì cô quen anh, cô cũng hiểu được phần nào về vợ anh. Cô không ghét vợ anh như bản thân vợ anh, nhưng cô không ưng những gì vợ anh làm với cô. Tất nhiên, có thể cô sai, nhưng như con người vẫn luôn nhìn rõ ràng cái sai của kẻ khác mà bao biện cho cái sai của mình, cô luôn ở thế đối đầu với vợ anh. Trong một cuốn tử vi cũ mèm rách mép ngày xưa cô đọc có một dòng nói về cô thế này “Người cung này làm bạn thì trung thành hiếm có, làm kẻ thù thì rất là đáng sợ”. Tự trong bản năng, cô biết điều gì làm vợ anh đau nhất, cũng như cô luôn biết nói những điều gì khiến anh đau lòng nhất, trong những khi cô buồn. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể, hung dữ một cách bản năng như thế cũng là một trong những lý do anh chọn cô trong những ngày đầu họ biết nhau…
Người đàn bà thứ tư
Cô cứ nghĩ trong mối quan hệ này cô chỉ cần phải ghen mỗi vợ anh. Nhưng cô lầm. Trong khoảng thời gian cô bỏ đi và họ tuyệt đối không nói chuyện với nhau, anh yêu thêm một người nữa. Cô gọi là “người đàn bà thứ tư”.
Kết thúc
Hơn một năm sau cô vịn tay một người đàn ông khác, rảo bước trên con đường cây xanh mát giữa lòng thành phố. Người đàn ông, nay đã là chồng cô, khẽ nói điều gì đó vào tai cô. Cô cười vang, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Những ám ảnh về cánh cổng thần giao cách cảm ngày xưa đã không còn theo đuổi cô nữa. Cô đã bỏ hẳn tài khoản facebook năm nào cùng tất cả bạn bè trên mạng. Thi thoảng cô vẫn thấy anh trong giấc mơ, và một đôi lần cô vẫn đau, nhưng khả năng định trí của cô đã vững đến mức anh không thể nào tác động cô làm gì được nữa.
Cô quen một người đàn ông khác, đầu tiên cũng là trên một mạng xã hội. Nhưng anh chàng độc thân này nhanh chóng đến gặp mặt cô và sau đó thì đeo dính không rời. Bất cứ điều gì cô muốn, anh chàng cũng chiều, cho dù đôi khi cô thấy mình cực kỳ đành hanh. Ngày họ kỷ niệm một tháng quen nhau, chàng đã đưa cô đi mua nhẫn đính hôn, còn cô thì nửa đùa nửa thật “Anh nói thật hay đang đùa thế? Anh muốn rước con bé đành hanh này về nhà á?” Cô đồng ý lấy chồng, cũng chưa kịp biết mình có yêu chàng đủ nhiều hay chưa, nhưng cô tin, tương lai trước mắt cô là hạnh phúc…
– Trần Hạ Vi