Tháng hai.
Những ngày tháng hai, cô luôn nhớ anh da diết. Và cô không hiểu tại sao. Một số năm về trước, cũng vào một ngày tháng hai, cô đã bắt đầu một câu chuyện về anh trên blog của mình, tựa đề "Mối tình thứ nhất", nhưng với tính dông dài tỉ mỉ cố gắng ghi lại như nhật ký của mình cô chưa bao giờ kể được qua cái lần họ đi Crown xem phim với nhau, bộ phim "Một vụ giết người hoàn hảo" dù cô vẫn nhớ như in bầu trời Melbourne trắng nhợt lúc mười hai giờ đêm đó. Như nhớ cuộc điện thoại “sách vở” của anh sau khi đưa cô về nhà bằng taxi và lập tức gọi cho cô khi vừa đặt chân vào nhà mình để thể hiện là anh đang theo đuổi cô, theo lý thuyết anh học được từ quyển "Đàn ông sao Hỏa, đàn bà sao Kim" của John Gray. Như nhiều thứ trong đời cô, tạt ngang túm lấy thọt lét cô hoặc cọ quậy dựa vào tâm hồn mịn như nhung của cô trong một phút giây rồi lại im lặng chìm vào những ầm ào ồn ã bận bịu ngày thường cuộc sống. Anh là thế. Anh đã ghé qua đời cô, xuất hiện rất bất ngờ, biến mất bất ngờ, lại xuất hiện bất ngờ và lại biến mất. Anh còn xuất hiện một lần nữa, để cuối cùng là biến mất vĩnh viễn.
Đôi khi cô vẫn còn ngỡ ngàng. Có phải là vĩnh viễn. Cô đã nói gì sai ở email cuối cùng cô gởi cho anh. Rất đơn giản lúc đó cô bảo cô sẽ đi Thụy Sĩ và mong có thể gặp anh. Anh im lặng. Và từ đó không trả lời email cô nữa. Cô cũng không biết bây giờ anh có còn xài hộp mail đó nữa hay không. Qua bạn bè mình cô biết anh vẫn giữ liên lạc với người anh học cùng trường đã tình cờ giới thiệu cô với anh, nhưng không còn liên lạc với cô nữa. Thi thoảng đôi lần nhớ quá cô lên mạng tìm anh, thảng hoặc tìm được một thông tin anh tham gia một giải cầu lông-cờ vua nào đó, một tấm ảnh nhỏ xíu anh cười hiền hiền nhưng đã mập ra hơn nhiều so với anh chàng dong dỏng cao chuyên nói “chập cái, chập cái” và ngớ ra không hiểu bài thơ bậc vỡ lòng “làm anh khó lắm” mà cô đọc cho nghe. Cô tìm được một dòng tên anh trong một bảng sơ đồ của một công ty lớn đa quốc gia, anh vẫn làm ở đó đến giờ. Trưởng bộ phận kiểm toán nội bộ. Bạn cô bảo rằng vị trí đó ở tâp đoàn đó lương phải 500 ngàn franc Thụy Sĩ một năm. Cô cười. Ừ thì lương 500K/năm. Thì sao. Bạn cô ở Thụy Sĩ đã bảy năm, nhưng chưa bao giờ gặp anh dù Thụy Sĩ rất nhỏ. Cô bảo "chắc là không có đủ duyên". Cũng như cô, có lẽ duyên đã dứt từ khi cô dự định đi Thụy Sĩ lần thứ nhất, mà vẫn mãi là dự định.
Những cơn gió lạc loài của Châu Âu, giữa mùa covid, chở bao nhiêu con virus nhớ thương, chở đến cho cô một hoài niệm xa xăm về những ngày ngỡ ngàng trên sân trường đại học, từ một buổi gặp mặt định mệnh trên chiếc cầu lộng kính ba mặt vắt vẻo treo trên đầu hai con đường như một sợi dây văng, nối hai tòa nhà cũ kỹ trường Đại học M. ngày xưa, nhà T và nhà B. Cô, đứng đó, cùng anh, và anh bạn mà anh vẫn còn giữ liên lạc ấy, và nhìn mối tình trước đó của mình tung tăng đi cùng cô bạn gái bên dưới đường. Gần nhau quá, mà xa nhau quá. Như một đám rêu dĩ vãng mướt mềm vừa nhẹ nhàng chuồi khỏi tay cô hòa theo dòng nước uốn lượn chảy về cuối nguồn, còn cô bâng khuâng bám vào một tảng đá gồ ghề vững chãi nhô ra bên lòng suối. Bấu víu, tựa nương chăng.
Họ chưa bao giờ hôn nhau. Hơn thế, thậm chí, họ chưa bao giờ nắm tay nhau. Một lần đi mua áo veste, anh bảo "nếu người ta gặp em đi với anh như thế này, hỏi anh có phải bạn trai em thì sao?" Cô ấp úng "Không phải, em sẽ nói là bạn thôi." Nếu mà cô thông minh hơn một chút, nếu mà cô từng trải hơn một chút. Nếu mà cô bớt ngại ngùng bẽn lẽn một chút. Cô đã hiểu được anh, hiểu được cái ham muốn rừng rực từ cặp mắt nóng rẫy cạnh cô trong rạp chiếu phim Crown năm đó. Cô có lẽ chỉ cần ngả đầu vào vai anh, họ sẽ có một chuyện tình không biết mặn nồng bao lâu nhưng chắc cũng thấm đẫm nước mắt. Sau này cô nghĩ, với nhiều người con gái, có lẽ, khoảng cách giữa trinh trắng và từng trải chỉ nằm ở một cái nắm tay, hay một cái ngả đầu vào vai nhẹ nhàng như một hôm nào say nắng. Cô không biết, cô đã không dám. Cô sợ hãi. Cô không biết làm sao đối diện với tình cảm của mình. Có nhiều năm sau cô vẫn còn nhớ, tiếc, luyến thương và thầm thì “giá mà”, “giá mà”. Cô nói “giá mà” nhiều lắm, với nhiều cuộc tình lắm, nhưng có lẽ “giá mà” với anh là nhiều nhất, mối tình trong sáng nhất của cô, mối tình làm cho cô hẫng đi vài nhịp tim, nhiều lần.
Thụy Sĩ, từ đó, trở thành một đất nước thân thiết với cô. Xa lạ, mà gần gũi. Vì anh sống ở Thụy Sĩ. Vì anh đã từng đi vượt biên lúc 5 tuổi trên một con tàu không cơm ăn nước uống 3 ngày liền mà vẫn sống sót. Anh bảo "số mệnh cho anh sống để làm một điều gì đó to tát hơn." Cô tin là như thế. Bây giờ, anh có làm điều gì to tát hơn hay không, cô không biết được. Họ đã đi bên cạnh nhau một đoạn đời rất ngắn ngủi, anh đã viết vào lòng cô một dấu khắc không quên, cho dẫu, chỉ là một vết khắc vô hình.