Chuông nguyện mù sương
Tôi gõ lòng tôi ba tiếng chuông
Tiễn người thay sợi khói trầm hương
Tiếng chuông đánh thức trò dâu bể
Ngụp lặn phù sinh cuộc nhiễu nhương
Rắc rượu vào sông tôi thủy táng
Hẩm hiu cùng với bụi tro về
Ta với người như hoa bỉ ngạn
Nâng chén giang hồ qua bến mê
Tôi gõ lòng tôi ba tiếng nữa
Tiễn người? Không. Tôi tiễn tôi thôi.
Mai mốt phiên tôi ai có tiễn
Tôi biết gì đâu khuất biệt rồi
Đừng kết hoa tang đừng liễn điếu
Hoa rụng còn trơ lá với cành
Ba tiếng chuông thôi là quá diệu
Cho hồn linh lạc cõi vô thanh!
*
Đồ người
Mắng một người phụ bạc mình là đồ chó
tưởng như vậy sẽ làm họ tức giận
thực sự bạn đã lầm
vì trong mắt họ long lanh sự hãnh diện
được gọi là đồ chó.
Giá như những người bị mắng là đồ chó mà thực sự có trái tim loài chó
thế gian này đâu có những kẻ phụ ngãi, bội tình
những kẻ ngồi nhai rau ráu sự chung thủy mới thật sự là lũ súc sinh
Hỡi những người bị tình phụ
đừng bao giờ mắng nhiếc kẻ kia là đồ chó
chỉ tổ làm vẻ vang cho họ
Chính xác hơn cả nên mắng họ là:
Đồ
Đồ… đồ
Đồ người.
*
Khúc một
Buổi tối băng qua đường Bellaire đầm đìa sương giăng
tưởng đã chàng ràng bạch lộ
ngã tư Beechnut quẹo trái
ông già da đen giương cao đồng xu hai lăm cent
trương cao tấm bảng bằng tiếng Việt không hoa không dấu: o vietnam ve
xin gã da vàng bủng beo bố thí
này man, me trả lại những lon thịt năm xưa
những gói thuốc bốn điếu
Pall Mall, Camel
từ máy bay thả xuống đồng làng Nhị giáp
những chiều hả hê đốt xe jeep Mỹ
yêu nước chống kẻ thù tiếp tế “người anh em”
Bây giờ ước gì thấy một cô gái đứng đường
để được cò kè trả giá khan
hai chục đi không, em chiều?
“con đường Duy Tân cây dài bóng mát”
Thị Nghè, Chuồng Chó, Lái Thiêu
Ở trong cái bar kín mít kia
cởi truồng trắng, vàng, đen mỹ miều hợp pháp
dòm lom lom từ lỗ chiếu môn tới đỉnh đầu ruồi
tự trói hai tay ra phía sau miệng ngậm một đồng tiền tip
em không hề vươn tay duỗi chân há miệng vẫn lấy gọn ơ
nghệ thuật tình câm
Các cô gái không một tí vải nào trên người vẫn ngang nhiên cười sằng sặc hào sảng
nụ cười công dân Hoa Kỳ tự tin tư bản
năm chục năm các cô gái đứng đường nước Việt
không có mảy may nụ cười ấy
chỉ có tiếng khóc thảm thê đời đời điếm lậu
những lão thi sĩ già quắp sần sùi tình yêu
ngồi ngó mông mây trắng
biết đợi đến bao giờ…
– Nguyễn Hàn Chung