Hôm nay,  

Trang thơ cuối đông

28/11/202220:00:00(Xem: 3688)
1- Ann Phong. Molded Memory 30x40 mixed media 2010
Tranh Ann Phong.



Chuông nguyện mù sương

 

Tôi gõ lòng tôi ba tiếng chuông

Tiễn người thay sợi khói trầm hương

Tiếng chuông đánh thức trò dâu bể

Ngụp lặn phù sinh cuộc nhiễu nhương

 

Rắc rượu vào sông tôi thủy táng

Hẩm hiu cùng với bụi tro về

Ta với người như hoa bỉ ngạn

Nâng chén giang hồ qua bến mê

 

Tôi gõ lòng tôi ba tiếng nữa

Tiễn người? Không. Tôi tiễn tôi thôi.

Mai mốt phiên tôi ai có tiễn

Tôi biết gì đâu khuất biệt rồi

 

Đừng kết hoa tang đừng liễn điếu

Hoa rụng còn trơ lá với cành

Ba tiếng chuông thôi là quá diệu

Cho hồn linh lạc cõi vô thanh!

 

*

 

Đồ người

 

Mắng một người phụ bạc mình là đồ chó

tưởng như vậy sẽ làm họ tức giận

thực sự bạn đã lầm

vì trong mắt họ long lanh sự hãnh diện

được gọi là đồ chó.

 

Giá như những người bị mắng là đồ chó mà thực sự có trái tim loài chó

thế gian này đâu có những kẻ phụ ngãi, bội tình

những kẻ ngồi nhai rau ráu sự chung thủy mới thật sự là lũ súc sinh

 

Hỡi những người bị tình phụ

đừng bao giờ mắng nhiếc kẻ kia là đồ chó

chỉ tổ làm vẻ vang cho họ


Chính xác hơn cả nên mắng họ là:


Đồ
Đồ… đồ

Đồ người.

 

*

Khúc một

Buổi tối băng qua đường Bellaire đầm đìa sương giăng


tưởng đã chàng ràng bạch lộ
ngã tư Beechnut quẹo trái
ông già da đen giương cao đồng xu hai lăm cent
trương cao tấm bảng bằng tiếng Việt không hoa không dấu: o vietnam ve
xin gã da vàng bủng beo bố thí

này man, me trả lại những lon thịt năm xưa
những gói thuốc bốn điếu
Pall Mall, Camel
từ máy bay thả xuống đồng làng Nhị giáp
những chiều hả hê đốt xe jeep Mỹ
yêu nước chống kẻ thù tiếp tế “người anh em”

 

Bây giờ ước gì thấy một cô gái đứng đường
để được cò kè trả giá khan
hai chục đi không, em chiều?
“con đường Duy Tân cây dài bóng mát”
Thị Nghè, Chuồng Chó, Lái Thiêu

Ở trong cái bar kín mít kia
cởi truồng trắng, vàng, đen mỹ miều hợp pháp
dòm lom lom từ lỗ chiếu môn tới đỉnh đầu ruồi
tự trói hai tay ra phía sau miệng ngậm một đồng tiền tip
em không hề vươn tay duỗi chân há miệng vẫn lấy gọn ơ
nghệ thuật tình câm

Các cô gái không một tí vải nào trên người vẫn ngang nhiên cười sằng sặc hào sảng
nụ cười công dân Hoa Kỳ tự tin tư bản
năm chục năm các cô gái đứng đường nước Việt
không có mảy may nụ cười ấy
chỉ có tiếng khóc thảm thê đời đời điếm lậu

những lão thi sĩ già quắp sần sùi tình yêu
ngồi ngó mông mây trắng
biết đợi đến bao giờ…

 

Nguyễn Hàn Chung

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
Hồi ở trại tỵ nạn Thailand, tôi có lúc đã quay cuồng “chạy sô” đi học 4 thứ tiếng.
Thơ của hai thi sĩ Thy An & Lê Minh Hiền
Nhận được bài thơ của người bạn Phạm Xuân Tích, tôi thấy bài thơ của ông bạn khá độc đáo và lý thú, tôi mạo muội viết lại sao y bản chính – cả hai bản tiếng Pháp và bản dịch tiếng Việt cũng của ông ấy, để hầu các vị đọc cho vui...
Mấy hôm nay có những cơn mưa kèm theo gió mạnh buổi chiều kéo dài đến khuya, báo hiệu sắp hết mùa Hè. Tôi lại nhớ tuổi trẻ của mình những năm đầu “lập nghiệp” vào mùa tựu trường...
Nói về "giàu nghèo" là nói về một vấn đề rất tế nhị bởi vì nó đụng đến đồng tiền. Mà đồng tiền luôn luôn có hai mặt: mặt tốt và mặt xấu. Nhưng đó là điều cần phải làm vì mấy ai có thể nói mình biết quản lý tốt đồng tiền...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.