Hôm nay,  
CTA_United Educators_Display_300x250_Vietnamese - Nguoi Viet

Thơ của hai người...

20/11/202220:24:00(Xem: 2539)

full-moon

THY AN

 

Trăng tháng mười một  

 

trăng thật tròn đêm nay

ở bên trái lồng ngực ta

mây đen trên đầu đứng yên như quái vật

chỉ thấy con đường thật vắng ngoằn ngoèo

chân đi run run

tay nắm tay em

bóng đổ trên những viên gạch ẩm ướt

 

suốt bốn mươi năm ta tiếm danh mặt trời

sưởi ấm tim em bằng bao nhiêu lời nói

của người và của đời

núi đồi cũng chứa đầy lời nói

rót vào lòng bao thanh âm chân thật

đến lúc nào sẽ phải vỡ tung

như tuổi thơ, tuổi mới lớn, tuổi trưởng thành, tuổi xế chiều

nỗi buồn và những trắc ẩn nổ bung như trời hoa

rơi xuống vực thẳm

 

khởi thủy là lời nói

kết thúc cũng là lời nói

lời nói cô đơn hằn sâu ký ức

ngày nắng đêm mưa

sáng thu chiều hạ

nhìn giọt nước bỗng thấy mình nhỏ bé và hạnh phúc

tần số của rung động và cộng hưởng âm thanh

những giấc mơ rối rắm và những cào xước của thủy chung

ướt mãi trái tim da vàng

hai mái đầu ngồi im quán vắng

bạn bè đã đi qua nằm yên bên vệ đường

cuộc chơi đứt đoạn

sợi tóc bạc rụng theo câu thơ vất vưởng

 

tiếng à ơi trôi trên cánh đồng

cũng là lời nói từ một nơi thật xa

quạnh hiu và lặng lẽ

lời nói xuất phát từ im lặng

rồi cũng trở về im lặng

giữa những tượng đài rong rêu

phơi mình dưới ánh trăng tháng mười một

nhắm mắt nhận ra dòng chảy

của lịch sử thiên thu …

 

-- thy an

11-2022

 

***

 

TRẦN HOÀNG VY

 

Mùa đông trên cánh đng mùa xuân

 

 

Mùa đông buồn như bầy quạ lang thang

đàn sóc dễ thương trốn vào basement tìm hơi ấm

hóa thành những chú chuột với cái đuôi to

ta bắt gặp mùa lau quê nhà một thuở!

 

những mùa đông phong phanh áo mỏng, cõng trên lưng sách vở học trò

nghe thèm mùi cơm mới,

giọt mồ hôi suốt quãng đường mong đợi

ta đưa người qua bờ chữ nghĩa mà lo...

 

mùa đông buồn, ủ trong những ướt lạnh của tuyết bay

con chim sẻ tìm mồi, lân la tận cổng

cái lon rỗng,

lăn dưới chân khách bộ hành...

khô như tiếng sủa của chú chó rong chơi cùng chủ,

buổi sáng tập thể dục làm nóng người bằng cách đếm... one, two...

 

giấc mơ trên cánh đồng mùa xuân... giọt nắng

mồ hôi nồng nã rạ rơm

mùa vàng thơm

nhẹ nhàng những con cò trắng.

 

quê nhà báo tin trên messenger,

mùa đông vừa qua cửa sổ

chạm mùa xuân vàng nắng

lúa được mùa,

mất giá...

giọt mồ hôi hoen trên mắt kính nhạt nhòa...

 

ta đang ở cuối đông trên cánh đồng mùa xuân lan man tuyết

tiếng quạ rơi buồn

ai cúi nhặt

hạt xuân?...

 

*

 

Ni đàn ông ngm tuyết qua khung ca

 

Gã, người đàn ông vô công rỗi nghề

Buổi trưa ngồi ngắm tuyết rơi bên cửa sổ

Trên bàn lộn xộn sách của Victor Hugo, Jean Paul Sartre, Camus và Nguyễn Du

Tờ lịch rơi ngày Valentine chữ đỏ...

 

Gã, người đàn ông vừa qua thời hào hoa phong nhã

Nụ hôn tình yêu không mượn đóa hoa hồng,

Chân phiêu bạt mòn gót giày sinh lộ

Một kiểng đôi quê cách trở bụi hồng!

 

Tuyết có trắng trong mà giá băng làm vậy?

Sao gió làm tan chảy...

Những vu vơ bay mãi không về

Cây trơ trụi, mầm xuân tê tái?

 

Gã, người đàn ông nghe tuyết rớt xuống vai mình

Những móng vuốt thuở em mười chín

Cào trái tim rướm máu

Đêm tình yêu âm thanh lặng thinh!

 

Gã, người đàn ông muốn quơ tay nắm tuyết

Biết làm sao nắm chặt trong chiều

Nghe mình liêu xiêu

Với tuyết?

 

Ừ cứ ngắm muôn ánh hào quang rạn vỡ

Tuyết mềm thế da thịt em

Một vòi sen tóe lạnh

Sợi tóc nào rơi bạc lúc yêu em?

 

Gã, người đàn ông ngồi... ngó tuyết

Quay vào viết câu thơ

Bắt gặp Nguyễn Du ngồi khóc

Trước ly rượu đầy của Vitor Hugo!

 

– Trần Hoàng Vy

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
1)Tưởng niệm MC Phạm Phú Nam 2)Nhớ về cuộc di cư 1954. 3)Chiếu Phim Sài gòn trước 75 4)Chào đón minh tinh Kiều Chinh đến San Jose. Chiều ngày thứ bẩy 27 tháng 7 năm 2024 vừa qua chúng tôi đã có dịp nhân danh Viet Museum kịp thời trả những món nợ cho lịch sử. Số là anh chị em chúng tôi vẫn còn nhớ về chuyến di cư 1 triệu người từ Bắc vào Nam 70 năm xưa.
Anh Cao Huy Thuần vừa qua đời lúc 23giờ 26 ngày 7-7-1924 tại Paris. Được tin anh qua đời tôi không khỏi ngậm ngùi, nhớ lại những kỷ niệm cùng anh suốt gần 60 năm, từ Việt Nam đến Paris. Anh sinh tại Huế, học Đại Học Luật Khoa Sài Gòn (1955-1960) và dạy đại học Huế (1962-1964). Năm 1964 anh sang Pháp du học. Năm 1969 anh bảo vệ Luận án Tiến sĩ Quốc Gia tại Đại Học Paris, và giảng dạy tại Viện Đại Học Picardie cho đến khi về hưu.
Khi lần đầu tiên gặp một họa sĩ, tôi thường có khuynh hướng tìm vài nét tương đồng để liên tưởng đến một họa sĩ nổi tiếng nào đó thuộc những thế hệ trước. Với Nguyễn Trọng Khôi, tôi cũng làm như vậy nhưng trừ vài nét chung chung như được đào tạo ở trường ốc hay năng khiếu, tôi không tìm được gì đậc biệt. Nguyễn Trọng Khôi (NTK) không giống một họa sĩ nào khác.
Hồ Hữu Thủ cùng với Nguyễn Lâm, Nguyễn Trung của Hội Họa sĩ Trẻ trước 1975 còn sót lại ở Sài Gòn, họ vẫn sung sức lao động nghệ thuật và tranh của họ vẫn thuộc loại đẳng cấp để sưu tập. Họ thuộc về một thế hệ vàng của nghệ thuật tạo hình Việt Nam. Bất kể ở Mỹ như Trịnh Cung, Nguyên Khai, Đinh Cường… hay còn lại trong nước, còn sống hay đã chết, tranh của nhóm Hội Họa sĩ Trẻ vẫn có những giá trị mang dấu ấn lịch sử. Cho dù tranh của họ rất ít tính thời sự, nhưng cái đẹp được tìm thấy trong tác phẩm của họ lại rất biểu trưng cho tính thời đại mà họ sống. Đó là cái đẹp phía sau của chết chóc, của chiến tranh. Cái đẹp của hòa bình, của sự chan hòa trong vũ trụ. Cái mà con người ngưỡng vọng như ý nghĩa nhân sinh.
Westminster, CA – Học Khu Westminster hân hoan tổ chức mừng lễ tốt nghiệp của các học sinh đầu tiên trong chương trình Song Ngữ Tiếng Việt (VDLI) tiên phong của học khu. Đây là khóa học sinh đầu tiên ra trường và các em sẽ được ghi nhận tại buổi lễ tốt nghiệp đặc biệt được tổ chức vào thứ Ba, ngày 28 tháng Năm, lúc 6:00 giờ chiều tại phòng Gymnasium của Trường Trung Cấp Warner (14171 Newland St, Westminster, CA 92683).
Tháng Năm là tháng vinh danh những đóng góp của người Mỹ gốc Á Châu và các đảo Thái Bình Dương cho đất nước Hoa Kỳ mà trong đó tất nhiên có người Mỹ gốc Việt. Những đóng góp của người Mỹ gốc Á Châu và các đảo Thái Bình Dương cho Hoa Kỳ bao gồm rất nhiều lãnh vực, từ kinh tế, chính trị đến văn học nghệ thuật, v.v… Nhưng nơi đây chỉ xin đề cập một cách khái quát những đóng góp trong lãnh vực văn học của người Mỹ gốc Việt. Bài viết này cũng tự giới hạn phạm vi chỉ để nói đến các tác phẩm văn học viết bằng tiếng Anh của người Mỹ gốc Việt như là những đóng góp nổi bật vào dòng chính văn học của nước Mỹ. Điều này không hề là sự phủ nhận đối với những đóng góp không kém phần quan trọng trong lãnh vực văn học của Hoa Kỳ qua hàng trăm tác phẩm văn học được viết bằng tiếng Việt trong suốt gần năm mươi năm qua.
Vì hình ảnh ảm đạm, buồn sầu, như tiếng kêu đòi tắt nghẹn. Tôi, tác giả, đi giữa lòng thủ đô Hà Nội mà không thấy gì cả, không thấy phố không thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ. Cờ đỏ là quốc kỳ. Mưa sa làm cho những lá quốc kỳ sũng nước, bèo nhèo, nhếch nhác, úng rữa. Một hình ảnh thảm hại. Hình ảnh thảm hại là dự phóng cho tương lai thảm hại. Và thất bại. Lạ một điều, người ta chỉ trích dẫn năm dòng thơ này, tổng cộng 14 chữ, mà không ai trích dẫn cả bài thơ, và hẳn là hơn 90% những người biết năm dòng này thì không từng biết, chưa bao giờ đọc, cả bài thơ, và tin rằng đó là những lời tâm huyết của nhà thơ Trần Dần nói về thời cuộc mà ông nhận thức được vào thời điểm 1955.
Viet Book Fest cho thấy thế hệ trẻ gốc Việt nay đã vượt qua được những ràng buộc cơm áo gạo tiền của thế hệ đi trước, để cộng đồng Việt nay có thể vươn lên với giấc mơ văn học nghệ thuật trên đất nước Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Hư vỡ là đặc tính bất biến của cuộc đời, của tất cả những gì có mặt trong vũ trụ này. Nghĩa là những gì hợp lại, thì sẽ tan; những gì sinh ra, rồi sẽ biến mất. Không có gì kiên cố, bất biến trên đời. Đức Phật đã chỉ ra sự thật đó, và biến những thái độ sống không vui thành sự kham nhẫn mỹ học: cái đẹp chính là vô thường. Bởi vì vô thường, nên có hoa mùa xuân nở, có những dòng suối chảy từ tuyết tan mùa hè, có những trận lá mùa thu lìa cành, và có những trận mưa tuyết mùa đông vương vào gót giày. Bởi vì sống hoan hỷ với hư vỡ là tự hoàn thiện chính mình, hòa hài làm bạn với hư vỡ là sống với sự thật, và cảm nhận toàn thân tâm trong hư vỡ từng khoảnh khắc là hòa lẫn vào cái đẹp của vũ trụ. Và sống với chân, thiện, mỹ như thế tất nhiên sẽ đón nhận được cái chết bình an.
Mỗi 30 tháng 4 là mỗi năm xa hơn ngày đó, 1975, thêm một bước nữa xa hơn, đi vào dĩ vãng. Hầu hết những người trực tiếp tham gia vào cuộc chiến trước 75, nay đã vắng mặt. Non nửa thế kỷ rồi còn gì. Khi không còn ai nữa, không hiểu những thế hệ trẻ tha hương sẽ nhớ gì? Một thoáng hơi cay? Có khi nào bạn đọc ngồi một mình chợt hát lên bài quốc ca, rồi đứng dậy, nghiêm chỉnh chào bức tường, thằng cháu nhỏ thấy được, cười hí hí. Ông ngoại mát rồi. Trí tưởng tượng của người thật kỳ diệu. Rượu cũng kỳ diệu không kém. Nửa chai vơi đi, lơ mơ chiến sĩ trở về thời đó. Lạ lùng thay, quá khứ dù kinh hoàng, khốn khổ cách mấy, khi nhớ lại, có gì đó đã đổi thay, dường như một cảm giác đẹp phủ lên như tấm màn mỏng, che phía sau một thiếu phụ trẻ đang khóc chồng. Cô có mái tóc màu nâu đậm, kiểu Sylvie Vartan, rủ xuống che nửa mặt. Nhưng thôi, đừng khóc nữa. Chỉ làm đất trời thêm chán nản. Để tôi hát cho em nghe, ngày đó, chúng tôi, những người lính rất trẻ.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.