Hôm nay,  

Buồn vui những ngày...

26/07/202221:37:00(Xem: 2140)

Truyện ngắn

Love sun

 

Chồng tôi mở nồi cà ri và la lên:

 

– Sao hôm nay em nấu cà ri lạ vậy?

 

– Lạ là làm sao?

 

– Còn làm sao nữa? Ai lại đi nấu cà ri với cà rốt, sao em không mua khoai tây?

 

Lẽ ra, tôi sẽ nói một câu hài hước nào đó, nhưng ma đưa lối quỷ đưòng làm tôi nổi quạu:

 

– Thì đã sao!! Ai bảo anh cà ri phải bắt buộc nấu với khoai tây?

 

– Cà ri xưa nay là như vậy, nghĩa là phải là khoai tây chứ không phải cà rốt!

 

– Vậy thì hôm nay anh ăn thử với cà rốt xem có... chết không nhá? Khoai tây hay cà rốt, đó cũng chỉ là thói quen từ lâu nay mà thôi. Nếu thuở ấy ông bà mình nấu cà ri với cà rốt thì hôm nay em nấu với khoai tây sẽ bị coi là sai, phải không nào?  Dễ dãi một chút cho người khác nhờ!

 

Thấy tôi bỗng dưng nổi nóng, anh ta bới tô cơm với cà ri rồi mang thẳng lên lầu, mặt mũi sưng sỉa khó chịu. Rõ ràng anh ta không chịu tìm hiểu, không hỏi tôi một lời êm ái dịu dàng, để tôi sẽ kể cho anh ta một ngày của tôi hôm nay, tôi đã bực mình với cô nàng manager ở chỗ làm ra sao, rồi trên đường về bị kẹt xe, tôi không kịp ghé qua chợ mua khoai tây. Chả lẽ anh ta cũng đang bực dọc chuyện ở chỗ làm? Mà anh ta là boss thì ai làm cho anh ta bực nhỉ?

 

“Trời đánh tránh bữa ăn”, nên tôi để anh ta lên lầu, và nhanh chóng phân tích tình hình: cứ cho là anh ta đã gặp chuyện bực mình ở chỗ làm, có thể là do một staff làm sai chuyện gì đó, một chuyện tày trời như đưa lộn thuốc cho khách, nhưng anh ta về nhà là có ngay nồi cà ri (dù là với cà rốt) nóng sốt, còn tôi thì sao, cũng có chuyện không vui, mà tôi còn phải chạy về nhà nấu cho anh ta, vậy thì ai sai ai phải?

 

Chờ anh ta ăn xong, bước xuống cầu thang tôi… tấn công ngay với giọng đầy khiêu khích:

 

– Sao anh không hỏi nguyên do tại sao hôm nay em nấu cà ri với cà rốt mà ra giọng tra hỏi như em là... cấp dưới của anh vậy?

 

Anh ta quay ra nhìn tôi, vẫn với bộ mặt hình sự:

 

– Anh có kip hỏi gì đâu, tự nhiên em nổi nóng và lớn tiếng với anh đó thôi!

 

“Ủa, có sao!” Tôi thầm nghĩ, nhưng vẫn hùng hổ:

 

– Trên đời này chẳng có gì tự nhiên cả. Anh ăn nói cộc lốc, nặng nề như dùi đục chấm mắm tôm, chẳng lọt tai chút nào, bảo sao em không điên lên chứ?

 

– Thì em trả lời anh cũng đâu thua gì, anh tự hỏi sao em luôn luôn vui vẻ với người khác...

 

– Anh muốn ám chỉ điều gì đây?

 

– Em nhớ lại xem, mới hồi mùa đông, alarm nhà báo động lúc mình đi làm, cảnh sát đến lúc em và anh chạy về, em đã ngọt ngào như thế nào với hai chàng cảnh sát trẻ đó?

 

Quả thật là có chuyện ấy, tôi nhớ lúc được công ty alarm gọi, tôi chạy xe về trước cửa đã thấy hai anh chàng police cao to, với bộ uniform màu xám sạch sẽ, dây thắt lưng màu đen ngay dưới eo, điểm trang thêm cây súng lục hiên ngang, đang đứng... chờ tôi. Sau khi hai chàng lục soát khắp nhà, tôi trả lời vài câu hỏi để họ làm biên bản, rồi họ kết luận rằng có lẽ do buổi sáng tôi vội vàng quên khóa cửa nhà nên cơn gió mạnh làm cửa lung lay khiến cho alarm báo động, chớ chẳng có trộm cướp gì. Tôi líu ríu nói lời cám ơn. Một trong hai chàng cảnh sát là người “mắt hí da vàng”, hỏi ra là người Đại Hàn, tôi hớn hở khoe với anh ta rằng tôi là “fan” của những bộ phim Hàn dài lê thê, đôi khi tôi vừa nấu cơm vừa mở YouTube xem phim Hàn, có khi còn trả lời phone cả tiếng đồng hồ, quay lại xem phim... vẫn hiểu! Chàng cảnh sát cười vui vẻ, rồi hỏi tôi có muốn chụp hình với... trai xứ Hàn không, có vậy thôi mà giờ chồng tôi đem ra... gây hấn sao!

Tôi cũng có ngay “chiêu” để đáp lại anh ta:

 

– Bộ anh ghen sao? Người dưng nước lã dễ thương thì mình cũng vui vẻ đáp lại. Còn vợ chồng trong gia đình, sống với nhau cả đời, cũng phải có lúc thế này thế kia, chén bát chung rổ còn khua mà, bởi vậy nên em cũng đâu thèm chấp những lúc anh ngọt ngào với những cô gái đẹp bên ngoài.

 

– Anh đã làm gì nào?

 

– Anh mau quên quá! Cũng mới hồi Noel gia đình mình đi ăn ở The Keg đó, cô bồi bàn có mái tóc hạt dẻ, đôi mắt long lanh như Cameron Diaz đã làm anh cảm kích, ngoài số tiền tip bình thường, anh đã cho thêm 30$, không nhớ sao? Đàn ông nào thấy gái đẹp cũng... hào hoa bất ngờ!

 

– Nhưng chính em cũng công nhận cô waitress đó dễ thương và phục vụ niềm nở cả gia đình mình chứ đâu phải chỉ mình anh. Mà em cũng chịu tặng cô ta thêm tiền xem như món quà cuối năm.

 

Tôi mỉa mai:

 

– Đúng thế! Nhưng vì anh lôi chuyện chàng cảnh sát Hàn Quốc ra trước, nên nếu bây giờ nếu em nói ước gì lúc nào anh cũng nhìn em dịu dàng, trìu mến như đã nhìn cô waitress tóc blond kia thì anh nghĩ sao?

 

– Thế thì em cũng... ghen à!

 

“Ủa, tôi có ghen sao!!” Tôi lại thầm nghĩ! Thực tình, cô waitress đó trẻ trung xinh đẹp, lúc ấy tôi còn tự hỏi sao cô ta không đi làm người mẫu, tôi nhìn cô ta còn mê nữa là, nhưng ghen thì không, mà có chút... ngậm ngùi. So với các chị em trong ca đoàn nhà thờ, tôi cũng không đến nỗi, nhưng khi ở bên cạnh cô waitress này, tôi mới thấy mình... héo úa.

 

 Ôi, chuyện vợ chồng, cãi nhau vì những điều lặt vặt đã, đang và sẽ tiếp diễn, không thể nào tránh khỏi. Thường là sau mỗi lần có chuyện bất đồng như vậy, nếu lỗi của tôi rành rành thì tôi sẽ... ngủ rất ngon vì biết rằng sáng hôm sau, việc đầu tiên là tôi sẽ nhắn tin xin lỗi làm huề (chồng tôi ra khỏi nhà đi làm sớm hơn tôi). Còn nếu đó là lỗi của anh ta, thì tôi sẽ... mất ngủ, vì dằn vặt thao thức, liệu anh ta có biết lỗi không, anh ta sẽ xin lỗi làm huề ngày mai hay cố tình ngoan cố giận hờn thêm, đổ thừa lỗi cho tôi, và đợi tôi lên tiếng trước?!

 

Nhưng chuyện nồi cà ri cà rốt hôm nay chưa phân thắng bại rõ ràng. Tôi trằn trọc trên giường, lăn qua lăn lại chục lần (ai bảo thức khuya mới biết đêm dài là sai bét nhé, tôi trở mình qua lại mấy phen mà đã quá nửa đêm). Bên cạnh tôi, “đối phương” nằm ngủ ngon ơ “như chưa hề có cuộc cãi nhau” là sao! Chẳng lẽ anh ta đã có kết luận ai lỗi ai phải rồi ư ? Tôi muốn lôi anh ta dậy, hỏi cho rõ trắng đen, là lỗi của ai để tôi còn yên tâm tìm giấc ngủ. Rồi tôi lại thôi, vì sợ phá vỡ giấc mộng đẹp (nếu có) của anh ta, biết đâu anh ta càng nổi quạu thì tình hình “chiến sự” càng thêm căng thẳng.

 

Vật vờ một hồi, tôi cũng mệt nhoài và đi vào giấc ngủ muộn màng với lời tự  nhủ cho riêng mình rằng, hơi đâu lo bò trắng răng cho khổ thân, vì chắc chắn, không sớm thì muộn, vợ chồng tôi cũng sẽ trở lại bình thường, tự nhiên như hàng ngàn điều tự nhiên khác của cuộc đời, nghĩa là sẽ có những cãi vã, là gia vị cho cuộc sống, chút mặn mà chua cay, rồi lại ngọt ngào nồng ấm, đâu lại vào đấy. 

 

Nghĩa là tới tháng Mười Một này khi xem World Cup Bóng Đá tại Qatar, tôi sẽ ôm một tô popcorn ngồi trước Tivi tha hồ cổ võ reo hò theo những đường chuyền bóng điệu nghệ của những anh chàng cầu thủ tài ba và ngắm các huấn luyện viên đẹp trai (vì các cầu thủ quá trẻ so với tôi). Rồi đến kỳ nghỉ năm tới của gia đình, chồng tôi lại tiếp tục ngắm nghía các phụ nữ tươi trẻ trên đường phố. Cuộc sống vẫn tiếp diễn như muôn thuở, muôn đời, có khổ đau xen lẫn hạnh phúc, với những ngày buồn bên cạnh những ngày vui, và biết đâu, có ngày chồng tôi lại được “tái ngộ” món gà cà ri nấu với cà rốt, và cuộc chiến lại bắt đầu.

 

Kim Loan

(Edmonton, 7/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào ngày 6 tháng 12, 2023, nhà thơ, nhà văn, giáo sư văn học và nhà hoạt động xã hội được yêu mến người Palestine Refaat Alareer đã thiệt mạng trong một cuộc không kích từ Israel cùng với người anh, em gái và bốn đứa con của họ. Trong tuần để tang kể từ đó, những lời tri ân dành cho cuộc đời, sự nghiệp viết lách và các hoạt động nghệ thuật tích cực của Alareer đã tràn ngập khắp nơi trên thế giới. Nhiều lời tri ân được đăng cùng với bài thơ cuối cùng “Nếu tôi phải chết” được ông đăng trên Twitter của mình vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Cho đến nay, bài thơ chia tay như một điềm báo đau lòng của Alareer hiện đã được dịch sang hơn 40 thứ tiếng; được đọc trên các sân khấu thế giới và được viết trên các bức tường sân ga tàu điện; được in trên các biểu ngữ, bảng hiệu, cờ và diều, được giương cao trong các cuộc biểu tình đòi ngưng bắn trên khắp thế giới.
Nhà xuất bản của Ocean Vương trên Marketplace cũng như Ocean Vương trên Instagram của mình đã thông báo về cuốn tiểu thuyết mới sẽ được xuất bản vào tháng 6 năm 2025, Emperor of Gladness. “Emperor of Gladness” là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Ocean Vương, “kể về một năm trong cuộc đời của một thanh niên ương ngạnh ở New England, người tình cờ trở thành người chăm sóc cho một góa phụ 82 tuổi bị mất trí nhớ, tạo nên câu chuyện về tình bạn. sự mất mát và mức độ chúng ta sẵn sàng mạo hiểm để đòi hỏi một trong những ân huệ quý giá nhất của cuộc đời: cơ hội thứ hai.”
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt: 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam – Thanh Tâm Tuyền, Mai Thảo, Vũ Khắc Khoan, Võ Phiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Xuân Hoàng, Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Tô Thùy Yên – được chiếu rọi trên trang giấy rất mực trân trọng, công phu, phức tạp, và nổi bật là kiểu phê bình văn học rất mực thơ mộng của họ Bùi.
Nhận được tin buồn nhà thơ Phan Xuân Sinh sau một cơn bạo bệnh, nhập viện vì bệnh tim mạch, hôn mê sau 10 ngày vô phương cứu chữa đã qua đời tại Texas ngày 28/2/2024. Thọ 76 tuổi...
Từ hồi trẻ, tôi đã có thói quen là những ngày giáp Tết thì bắt đầu chọn một vài bài nhạc xuân để nghe; và trong những ngày đầu năm thì sẽ đọc một cuốn sách. Thói quen “khai sách đầu xuân” có thêm một chi tiết khi tuổi quá độ “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”: đọc một cuốn sách có chủ đề về Phật Giáo. Trong năm Giáp Thìn này, tôi chọn cuốn “Từ Mặc Chiếu Đến Như Huyễn” của một tác giả cũng tuổi con rồng: cư sĩ Nguyên Giác, cũng là nhà báo Phan Tấn Hải. Giới thiệu “tác giả, tác phẩm” dài dòng như vậy, nhưng đối với tôi, người viết đơn giản chỉ là anh Hải, một người anh thân thiết, đã từng có một thời ngồi gõ bàn phím chung trong tòa soạn Việt Báo ở phố Moran. Đọc sách của anh Hải, tôi cũng không dám “điểm sách” hay “phê bình sách”, vì có thể sẽ bị anh phán rằng “… viết như cậu thì chỉ… làm phí cây rừng thôi!” Bài viết này chỉ ghi lại một vài niềm hứng khởi khi được tặng sách, khi đọc qua cuốn sách mà cái tựa cũng đã chạm sâu thẳm vào những điều bản thân đang chiêm nghiệm.
Chúng ta thường được nghe nói, rằng mọi người đều bình đẳng trước Thượng Đế. Tuy nhiên, Thượng đế thì không ai thấy, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn nhân vật cổ sử đó (nếu thật sự là có Thượng Đế): đó là những trận mưa bom. Người dân Ukraine và Palestine ý thức rất rõ, vì đó là chuyện hằng ngày của họ: mọi người đều bình đẳng khi đứng dưới mưa bom. Già, trẻ, nam, nữ, trí thức, nông dân, nhà thơ, họa sĩ… đều bình đẳng: khi bom rơi trúng là chết. Cuộc chiến giữa người Palestine muốn giữ đất và người Israel từ nơi xa tới nhận phần đất mới do quốc tế trao tặng từ đất Palestine đã kéo dài nhiều thập niên. Bây giờ căng thẳng mới nhất là ở Gaza, cuộc chiến đang tiếp diễn giữa nhóm Hamas, thành phần chủ trương bạo lực của dân Palestine, và quân Israel. Trong những người chết vì bom Israel, có những người hiền lành nhất, đó là trẻ em và phụ nữ.
Thông thường khi nghe hai chữ “cô đơn” chúng ta liên tưởng đến trạng thái tinh thần yếm thế, tâm tư buồn bã, ngày tháng chán chường, thậm chí, cuộc đời trống rỗng. Có lẽ, vì ý nghĩa từ điển của từ vựng này; có lẽ, vì ảnh hưởng văn chương nghệ thuật; có lẽ vì chúng ta đã từ lâu tin như thế, mà không bao giờ đặt một nghi vấn nào. Đây là định nghĩa của “cô đơn” qua Bách thư toàn khoa Wikipedia: “Cô đơn là một trạng thái cảm xúc phức tạp và thường gây khó chịu, đáp ứng lại với sự cách ly xã hội. Cô đơn thường bao gồm cảm giác lo lắng về sự thiếu kết hợp hay thiếu giao tiếp với những cá nhân khác, cả ở hiện tại cũng như trong tương lai. Như vậy, người ta có thể cảm thấy cô đơn ngay cả khi xung quanh có nhiều người. Nguyên nhân của sự cô đơn rất đa dạng, bao gồm các vấn đề về xã hội, tâm thần, tình cảm và các yếu tố thể chất.
Vào những ngày cuối năm 2023, khi mà người Mỹ bắt đầu chuẩn bị cho những bữa tiệc Giáng Sinh, năm mới, bàn tán chuyện mua sắm, thì chiến sự giữa Isarel và Hamas chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Trên vùng đất thánh của cả ba tôn giáo lớn, những kiếp người lầm than chỉ mong có một ngày hòa bình, một ngày không bom đạn. Cũng vào những ngày cuối năm 2023, người Mỹ bắt đầu nhìn thấy một viễn cảnh Ukraine bị bỏ rơi, phải chấp nhận đổi đất lấy hòa bình. Nhiều người Việt cho rằng Ukraine sắp là một Việt Nam Cộng Hòa khác, một đồng minh bị Mỹ bỏ rơi, nhưng sau một thời gian có thể nhanh hơn nhiều.
Vào ngày 6 Tháng 12, giới truyền thông Mỹ đồng loạt đưa tin Taylor Swift, nữ ca nhạc sĩ đầy tài năng, được tạp chí Time vinh danh là “Nhân Vật Của Năm 2023” (Person of The Year). Đây là lần đầu tiên một ca nhạc sĩ được bình chọn danh hiệu giá trị này, càng nhấn mạnh thêm sự thành công và sức ảnh hưởng của cô gái hát nhạc pop-đồng quê. Trước đây, nhiều nhân vật được Time chọn từ năm 1927 là các tổng thống Hoa Kỳ, những nhà hoạt động chính trị lỗi lạc.
Bốn câu thơ này được bố tôi (nhà văn Doãn Quốc Sỹ) ghi lại như một giai thoại văn học, làm lời tựa cho tác phẩm Mình Lại Soi Mình. Bố tôi kể rằng khoảng năm 1984, phong trào vượt biên đang rầm rộ. Một người bạn mới gặp đó, mà hôm sau đã vượt biên rồi! Vào một ngày đẹp trời, bố tôi đạp xe từ Sài Gòn qua Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ để thăm chú Nguyễn Đình Toàn. Đến giữa cầu thì thấy chú đang đạp xe theo chiều ngược lại, cũng định đến thăm mình ở căn nhà hẻm Thành Thái. Hai người bạn gặp nhau giữa cầu. Có lẽ chú Toàn đã nhìn những cánh đồng lúa bên Thủ Thiêm, tức cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm ra bốn câu thơ này.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.