Mẹ Và Những Ngày Cuối Năm

28/12/202014:22:00(Xem: 3369)
DC407 (2)
Minh họa: Đinh Cường

 

 

tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao và bà nhẩn nha

la đà không muốn chạm mặt đất.    những ngày

cuối năm mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn

quàng cổ.    mẹ vẫy tay tôi như mọi khi và cũng

như mọi khi tôi cất tiếng gọi mẹ.   tôi nghĩ mẹ nghe

tôi vì sau bao năm tôi vẫn ở trong quỹ đạo mẹ vẫn

còn thấy mẹ lướt thướt vẫy tay từ tầng cao vào

những ngày cuối năm.    và tôi thấy mẹ tôi nhẹ rơi

xoay vòng trong chuyển động chậm như chiếc lá từ

tầng cao, thật cao một cõi khác  ̶ ̶ ̶  một cõi kỳ bí xa xăm.

 

những ngày cuối năm tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao

và bà lơ lửng trên mái ngói xanh rêu trộn màu xám khói

của ngôi nhà nơi mẹ dọn về khi tôi chưa tròn ba tháng

tuổi, nơi những tháng ngày cơ cực song hành cùng

cuộc chiến dai dẳng liên tục chồng chất trên vai trên

lưng mẹ.    đó là nơi chốn mẹ ngậm ngùi nhìn những

đứa con và cháu lớn lên rồi thất tán  ̶ ̶ ̶  đứa còn đứa

mất đứa tận mù khơi.    trong cái lạnh cuối năm tôi

thấy mẹ tôi rơi tự do nhẹ như chiếc lông ngỗng từ tầng

cao, thật cao một cõi khác tựa nỗi bất hạnh khôn nguôi.

 

hôm nay mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn quàng cổ

vẫy tay tôi rồi nhẹ nhàng đáp xuống miền ký ức đọng đặc

tưởng như trầm tích một phần đời mịt mù xa vắng bổng

chốc tươm máu và nước mắt trong những ngày cuối năm.

 

Quảng Tánh Trần Cầm 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
bát niên góc nhỏ kiếp người / tâm quá bồi hồi lỡ gọi là xưa / xưa nào nắng mỏng trong trưa / và hương đã cậy gió đưa em về.
Mùa Thu tới | chim gõ trên mái nhà | mây vắt ngang cửa sổ | lá vàng trên cành hồng
Ngỡ chừng | Quên nhớ đã nhiều | Chỗ ngồi xưa | Phủ liêu xiêu | Lá vàng | Tháng năm | Bụi giũ bàng hoàng | Trong thênh thang lặng | Là mênh mang buồn
Tôi về thăm Việt Nam, mang theo nắm tro Mỹ. | Khi rời Việt Nam, mang theo nắm tro Việt. | Ghé Nhật du lịch, mua hũ cốt thủy tinh | Trộn lẫn hai loại tro, thử nghiệm.
trống đánh trống đánh trống đánh | thùng thùng thùng thùng thùng thùng | cái rỗng khoét trời một lỗ | địa đàng này em cứ thung dung
dâu bể trôi qua như quyển sách | trang giấy vàng - ký ức ngủ quên
những con chim nhàn nhã | bên tán cây rễ xoắn gầy gò | nơi tôn nghiêm mùa thu | tiếng ai cười như chuông đổ
Một bút tâm chưa vững bền | Khí trời lỏng quẹt nước rên ngoài bìa | Rừng bỏ đi lúc canh khuya | Ngột ngạt phủ sóng lời thơ cuộn chìm
Em bắt đầu ghen với những khoảng trống của tôi | Khoảng trống tôi không hề hiện diện | Ngay cả một bệt màu để quên cũng đã được thu dọn | Chỉ còn tiếng sực tắt của những thanh trường canh | Báo động ngày sắp cạn nước.