Hôm nay,  

Bạo Động Trắng Đen

09/12/201400:00:00(Xem: 5793)

...có lẽ biểu tình là chuyện phải có để thay đổi quan hệ trắng đen ở Mỹ, thay đổi cách sử xự của cảnh sát...

Năm 2008, dân Mỹ bầu một người da đen với một quá trình trắng tinh làm tổng thống, với một hy vọng lớn nhất: đưa nước Mỹ vào kỷ nguyên đại đoàn kết “hậu kỳ thị”. Thực tế, sáu năm sau, quan hệ trắng đen ở Mỹ đã trở về tình trạng của nửa thế kỷ trước. Dân da đen ào ào xuống đường trên cả nước đòi công lý.

Như tất cả mọi người đều đã tiên đoán, một anh cảnh sát da trắng tại Ferguson đã không bị buộc tội gì sau khi bắn chết một anh da đen. Và cũng như tất cả mọi người đã tiên đoán, dân da đen tại đây ngay sau đó đã nổi loạn, biểu tình, cướp bóc, đốt phá, kể cả nhà thờ trong khu của họ.

Tại sao lại có chuyện tất cả mọi người đã tiên đoán đúng? Chỉ vì đây là câu chuyện tái bản đi tái bản lại. Kịch bản giống hệt nhau: cảnh sát trắng bắn chết da đen, nhưng vô tội, da đen nổi loạn đốt phá cướp bóc chính dân mình. Đã xẩy ra ở Los Angeles, New York, Chicago, Miami, và không biết bao nhiêu nơi khác.

Mà sau Ferguson, vẫn còn nữa. Tuần qua, một bồi thẩm đoàn 23 người ở Nữu Ước đã quyết định không truy tố anh cảnh sát trắng Daniel Pantaleo sau khi anh và ba anh cảnh sát nữa bắt anh đen Eric Garner, kẹp cổ vật anh ta xuống đất, rồi anh ta bị nghẹt thở, chết luôn. Lý do khiến bồi thẩm đoàn không truy tố đã không được công bố, nhưng có tin là tại vì cảnh sát được quyền sử dụng bạo lực kẹp cổ vật anh Garner; chẳng may là anh Garner bị béo phì, cao máu và suyễn nên bị ngộp chết.

Điều đáng nói là cái kịch bản cổ điển đó đã xẩy ra từ cả nửa thế kỷ qua, nhưng Nhà Nước liên bang cũng như tiểu bang, Dân Chủ hay Cộng Hoà, cũng chẳng thay đổi được gì. Không hiểu là không muốn hay không thể hay không biết cách.

Ta thử nhìn xa hơn biến cố Ferguson và Nữu Ước.

Sau khi anh Brown và cả anh Garner bị chết, công tố viên đưa cảnh sát ra trước đại bồi thẩm đoàn để quyết định xem cảnh sát có tội, có thể bị truy tố ra tòa hay không. Kết quả, cả hai anh cảnh sát đều không bị truy tố gì hết. Không đủ yếu tố để truy tố ra tòa.

Theo luật Mỹ, cảnh sát được bảo vệ rất kỹ vì hiển nhiên, không bảo vệ thì họ không thể thi hành nhiệm vụ được trong cái xứ mà gần như ai cũng có súng, và chẳng ai sợ cảnh sát cả. Khi cảnh sát chặn lại, tất cả mọi công dân, bất kể oan hay không, đều bắt buộc phải hợp tác, hay đúng hơn, nghe theo lệnh của cảnh sát một cách tuyệt đối. Khi bỏ chạy, cảnh sát hô đứng yên (“freeze”), là phải đứng yên, cấm nhúc nhích. Kháng cư hay tiếp tục chạy, cảnh sát có quyền dùng bạo lực, hay thậm chí bắn luôn. Đó là luật. Cảnh sát cũng bất khả xâm phạm, cấm không được đụng, đánh cảnh sát, cảnh sát có quyền bắn chết, mặc dù người đánh không có súng hay dao gì. Đó cũng là luật.

Bài học đầu tiên của hai vụ Ferguson và Nữu Ước là đừng bao giờ kháng cự cảnh sát. Đó là luật. Không quan hệ gì đến chuyện kỳ thị màu da, nghèo hay giàu, nhược tiểu hay văn minh. Và luật đó cần thiết để cảnh sát có thể duy trì an ninh trật tự công cộng trong cái xứ cao bồi này.

Dĩ nhiên dân da đen không chấp nhận quyết định của đại bồi thẩm đoàn tha bổng hai anh Brown và Garner.

Truyền thông cấp tiến cũng tiếp đổ dầu vô lửa. Chẳng hạn mô tả anh Brown như là một sinh viên gương mẫu, chuẩn bị vào đại học, tự nhiên vô cớ bị cảnh sát bắn chết. Báo chí lập lại những ca tụng anh Brown của bố mẹ anh, như một đứa trẻ to xác nhưng hiền lành không thể nào làm hại ai, hay đánh ai. Bất kể trong xóm, ai cũng biết anh Brown là xì ke, du đãng, sau khi chết, thử máu có ma túy. Bất kể cảnh sát đã có video quay cảnh trước khi đụng độ với cảnh sát, anh Brown đã vô tiệm chạp phô, lấy một hộp xì gà, xốc áo tính hành hung anh quản lý tiệm, rồi ngang nhiên đi ra tỉnh bơ. Những chuyện này thường bị lờ đi, như thể đó là những chuyện “bình thường” không đáng nói đến, phải chấp nhận vì đối với thanh niên da đen, như vậy là hiền ngoan lắm rồi. Xét cho kỹ, chính cách suy nghĩ này mới là kỳ thị. Bộ trưởng Tư Pháp Holder tỏ ý tiếc là khúc phim trong tiệm chạp phô đã bị xì ra. Nói cách khác, theo ý ông Holder, có những sự thật nên dấu cho kỹ.

Mỗi lần nhắc đến câu chuyện, báo nào cũng đăng “cảnh sát trắng bắn chết thanh niên đen không có súng” (white policeman killed young unarmed black). Một cách diễn tả với nhiều ý nghiã đằng sau.

Có ít nhất hai nhà báo cấp tiến đã viết bài cho rằng lời khai của anh cảnh sát không thể tin được, vì không thể có chuyện anh đen tay trắng dám chạy lại đánh cảnh sát có súng trong tay. Như vậy chắc họ tin chuyện anh cảnh sát có thể ngồi buồn không biết làm gì, vô cớ bắn anh đen chết để giải khuây sao?

Theo thống kê chính thức, năm 2012, có 77 cảnh sát bị giết, trong đó có 30 người da đen là thủ phạm, tức là 40% thủ phạm giết cảnh sát là dân da đen trong khi dân số da đen chỉ chưa tới 12% dân Mỹ. Chuyện dân da đen dám đánh hay giết cảnh sát có súng là chuyện bình thường ở Mỹ, chẳng có gì “không thể tin được”.

Tạp chí TIME đăng một bài bào chữa cho những bạo động tại Ferguson, cho rằng bạo động luôn luôn là mầm móng cho thay đổi xã hội. Chẳng hạn như cuộc bạo động gọi là Tea Party đã là mầm móng cho sự ra đời của Hiệp Chủng Quốc. Hai câu chuyện khác nhau xa. Cuộc nổi loạn của Tea Party (trong đó một số người ào lên tàu buôn Anh, vứt các lố trà xuống biển, không có hỏa hoạn, cướp bóc, cũng chẳng ai bị giết) xuất phát từ việc chống chính sách sưu cao thuế nặng của chính quyền thuộc địa áp dụng cho cả nước. Biến động tại Ferguson xuất phát từ một anh du đãng ăn cắp vặt đánh cảnh sát và bị bắn chết, khó có thể so sánh với cuộc đấu tranh dành độc lập của Hiệp Chủng Quốc. Cho dù là lý luận đúng, cũng không thể viết ra lúc này, vì chỉ là đổ dầu vào lửa, cổ võ cho bạo động, gây thêm đổ máu. Thái độ của TIME chẳng những phe đảng vô lối mà còn là vô trách nhiệm.

Đã vậy, lại còn những chuyên gia xách động, các mục sư Jesse Jackson và Al Sharpton, mỗi lần thấy lửa là vội đổ dầu vào để giữ tên và ảnh của mình trên các mặt báo và màn truyền hình.

Những câu chuyện này sẽ còn được nói đến rất lâu, vì đã thành biểu tượng, mang một ý nghiã rất quan trọng: xung đột trắng đen ở Mỹ vẫn còn là một vấn nạn to lớn cho nước Mỹ này, cho dù một người da đen đã được bầu làm tổng thống. Hay không chừng chính vì một người da đen được bầu làm tổng thống nên mâu thuẫn trắng đen đã bị khơi ra lại?

Phải nói ngay cho rõ: truyền thông và chính khách nói đến chuyện kỳ thị màu da –racism- một cách tổng quát. Nhưng nói vậy không chính xác, mà phải nói huỵch tẹt ra đây là xung đột trắng đen. Hiển nhiên giữa dân da trắng một bên với dân da vàng hay cả dân da nâu, không có vấn đề kỳ thị quá lớn. Hay giữa dân da đen một bên với dân da vàng và da nâu cũng chẳng có xung khắc gì quá đáng. Chỉ có vấn đề giữa dân da trắng và dân da đen thôi. Do đó, nói vấn đề kỳ thị màu da một cách chung chung là không đúng.

Ở đây không có nhu cầu nhắc lại nguồn gốc sâu xa là chuyện nô lệ của những thế kỷ trước, mà chỉ cần nhìn vào tình trạng hiện hữu.

Báo Mỹ trích dẫn thống kê cho thấy số lượng dân da đen bị cảnh sát bắt hay bắn, cũng như số lượng cảnh sát đi tuần trong các khu da đen cao hơn tỷ lệ dân số da đen rất nhiều, để chứng minh cảnh sát trắng kỳ thị, cố tình tìm bắt dân da đen nhiều hơn. Đây là một loại lý luận tréo cẳng ngỗng, lạ lùng nhất.

Tất cả những ai đã sống ở Mỹ đều biết những khu dân da đen sống đều là những khu “lộn xộn” nhất, thiếu an toàn nhất, xì ke ma túy, trộm cướp, bắn giết nhiều nhất. Theo thống kê chính thức, trong 100 người da đen bị giết, thì đã có tới 94 người bị giết bởi một người da đen khác ngay trong khu da đen. Việc cảnh sát đi tuần trong khu da đen nhiều hơn, và dân da đen bị bắt nhiều hơn là chuyện đương nhiên, chẳng liên hệ gì đến màu da, mà thật ra là điều tốt. Nếu không có cảnh sát đi tuần thường xuyên, ai biết được tình trạng an ninh trong những khu đó sẽ như thế nào. Cũng cần biết đại đa số cảnh sát đi tuần trong những khu da đen và bắt dân da đen cũng là cảnh sát da đen luôn.

Một câu chuyện cần lưu ý vì thật sự quan trọng hơn. Tất cả những ai đã có dịp đi Phi Châu, du lịch hay làm việc, đều có thể nhận thấy dân da đen Phi Châu hiền lành, lễ phép, rất ít khi cãi nhau ỏm tỏm ngoài đường, ít khi dùng những lời lẽ chửi thề, văng tục, hay đánh lộn ngoài đường. Trái lại, đại đa số ăn nói nhỏ nhẹ, rất thân thiện, vui vẻ, rất dễ kết bạn. Họ coi trọng tình bạn, rất coi trọng lễ giáo, liên hệ và vai vế gia đình, và có mức tín ngưỡng tôn giáo rất cao.

Dĩ nhiên đã có những cuộc chiến bộ lạc, giết người đẫm máu như ở Rwanda cách đây hai thập niên, hay ở Uganda và Nigeria hiện nay. Nhưng đó là vài nhóm quá khích, bị khai thác, lừa gạt bởi một vài cá nhân nhiều tham vọng quyền hành và quyền lợi.

Nói chung, dân da đen Phi Châu khác rất xa dân da đen Mỹ.

Tại sao cùng màu da, cùng gốc chủng tộc, mà hai cách sống, tính tình hoàn toàn khác biệt? Có phải do văn hoá và xã hội, do điều kiện sống, môi trường, lịch sử Mỹ đã tạo nên những con người hung hăng, coi bạo động là giải pháp cho mọi chuyện không? Nếu dân da đen ở Mỹ bớt hung hãn, sử xự tương đối ôn hòa hơn như dân da nâu hay da vàng nói chung, thì họ có được cảnh sát đối xử nhẹ tay hơn không? Người ta cũng có thể nói sự hung hãn của dân da đen chỉ là hậu quả tất yếu của những bất công, áp bức quá mức họ đã chịu từ bao thế hệ. Rồi bây giờ lại phải trực diện với sự mạnh tay của cảnh sát, và bất công của công lý Mỹ.

Nói đến cảnh sát và hệ thống công lý Mỹ thì cũng phải xét cho kỹ để khỏi thiên vị.

Công bằng mà nói, việc anh Brown đánh cảnh sát –nếu có thật- và anh Garner kháng cự là hoàn toàn trái luật, không thể khoả lấp, hay chấp nhận hay lờ đi. Mặt khác, anh cảnh sát Wilson cùng lắm cũng chỉ cần bắn một hay hai phát đạn cho anh Brown bị thương, ngã xuống là quá rồi, không có gì biện minh được việc phải bắn tới gần cả chục phát. Bắn như vậy thì quá rõ không phải chỉ để tự vệ, mà là cố tình bắn cho chết. Để rồi trước một thái độ có thể nói là “cố sát” như vậy mà vẫn được coi như vô tội, thì công lý Mỹ quả có vấn đề lớn, không chấp nhận được. Đối với anh Garner, việc gì mà phải chặn cổ họng đến ngộp thở chết, bất chấp anh Garner gào hét “tôi không thở được” vì anh bị suyễn nặng. Anh Garner chỉ có cái “tội” là bán thuốc lá lẻ trên lề đường không giấy phép.

Trong cả hai trường hợp, có người chết mà không bị đưa ra tòa, chỉ bị đưa ra trước đại bồi thẩm đoàn để quyết định xem có đủ yếu tố để đưa ra tòa hay không thôi. Và cả hai bồi thẩm đoàn đều quyết định “không đủ yếu tố” nên không truy tố ra tòa. Có người chết mà vẫn chưa đủ yếu tố để đưa ra tòa là sao? Tại nhiều tiểu bang, chỉ chạy xe quá tốc độ cũng bị ra tòa rồi, huống hồ gì có người chết. Có tội hay không, tại sao không để tòa quyết định?

Trong hai câu chuyện trên, ta có thể tranh cãi nguyên thủy tại cảnh sát da trắng thường quá mạnh tay trước hay tại dân da đen hung hãn trước? Cũng như tranh cãi con gà có trước hay quả trứng có trước. Chẳng có ích lợi gì. Vấn đề là hướng về tương lai, tìm giải pháp. Giải pháp cho dân da đen.

Giải pháp mà khối cấp tiến đề xướng vẫn là cái giải pháp đã áp dụng cả mấy chục năm nay rồi mà chẳng có kết quả gì. Trái lại là khác. Đó là những biện pháp nâng đỡ dân da đen bằng vài ưu tiên, như ưu tiên đi học, ưu tiên có việc làm, ưu tiên thăng chức, ưu tiên trúng thầu, … trong khuôn khổ cái gọi là “affirmative action”, tức là những hành động xác định bình đẳng.

Cái ý định thì đúng và tốt. Nhưng hậu quả thực tế là đưa đến tình trạng nhiều người da đen có khi chưa đủ năng lực lại loại được nhiều người da trắng có khả năng hơn, trong trường học, sở làm và ngay cả trong chính trị. Gây nên bất mãn trong giới da trắng. Ngay cả một số sinh viên da vàng cũng đã khởi kiện đại học Harvard vì kỳ thị, không nhận họ mà nhận sinh viên da đen với điểm thi thấp hơn họ.

Một tình trạng mà nhiều người gọi là kỳ thị ngược. Đưa đến câu hỏi kỳ thị dân da trắng có phải là giải pháp cho vấn nạn kỳ thị da đen không? Kỳ thị ngược để hoá giải kỳ thị xuôi?

Một giải pháp nữa của khối cấp tiến là trợ cấp. Trợ cấp dưới đủ hình thức như tiền an sinh xã hội, tiền thất nghiệp, trợ cấp đông con, Medicaid, phiếu thực phẩm, miễn thuế, v.v… Với lý luận nâng đỡ đời sống vật chất trước cho họ sống tạm được thì mới tính chuyện cải thiện những cái khác được. Có thực mới vực được đạo, như các cụ ta đã nói từ lâu lắm rồi.

Nhưng vấn đề là trợ cấp nhiều quá có biến con người thành những nô lệ mới, nô lệ của trợ cấp không? Rồi sinh ra ỷ lại, lạm dụng, ngồi không ăn trợ cấp, rồi sinh ra chuyện … nhàn cư vi bất thiện?

TT Bush 43 nhìn vào giáo dục như là căn gốc vấn đề, phải cải cách giáo dục mới thay đổi được xã hội. Ông bắt tay với một thượng nghị sĩ cấp tiến nhất, Ted Kennedy, để ra luật No Child Left Behind (Không Bỏ Lại Đứa Trẻ Nào), nhằm cải tổ tận gốc chính sách và hệ thống giáo dục tiểu và trung cấp ở Mỹ. Đại khái bắt buộc các trường và các thầy giáo phải đạt được tiêu chuẩn tối thiểu nào đó về phẩm chất giáo dục. Ra được luật, nhưng rồi cuối cùng luật cũng chẳng được áp dụng. Chỉ vì nếu áp dụng đúng luật thì sẽ có rất nhiều thầy cô bị mất việc và trường học bị đóng cửa, vì không đạt tiêu chuẩn. Do đó, các nghiệp đoàn giáo chức đã tìm đủ cách hoá giải luật để bảo vệ quyền lợi giáo chức, bất cần hậu quả trên tương lai các con em.

Trong mấy tuần qua, tại cả trăm thành phố, cả ngàn người đã biểu tình, hai tay dơ lên, miệng hô “Hands up! Dont shoot!”. Họ lập lại thái độ của anh Brown, dơ tay đầu hàng năn nỉ cảnh sát đừng bắn, để rồi vẫn bị bắn chết. Hình ảnh này có thể không đúng sự thật, nhưng dù sao, cũng mang ý nghiã biểu tượng. Biểu tượng của một người dân tay trắng, xin chịu thua, để phản ánh những bất công, áp bức mà dân da đen đang hứng chịu. Biểu tượng chống sự tàn bạo của cảnh sát Mỹ. Dĩ nhiên không thấy người biểu tình nào hô “Đừng cướp tiệm tôi! Đừng đốt nhà tôi!”.

Chưa ai biết biểu tình sẽ đi đến đâu. Chỉ biết đổ lỗi một chiều cho một bên sẽ không bao giờ là giải pháp. Một mặt, khối dân da đen phải thay đổi, mặt khác, cảnh sát và hệ thống tư pháp cũng phải thay đổi.

Sau cả mấy ngày họp hành, TT Obama đưa ra một giải pháp: bỏ 75 triệu đô ra để bắt tất cả cảnh sát phải đeo máy quay phim để mọi sự được rõ ràng. Đây là chuyện tốn tiền vô bổ, làm cho có. Trường hợp anh Garner ở Nữu Ước, được quay phim đầy đủ từ đầu đến đuôi, nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì: vẫn là anh đen bị chết, cảnh sát trắng vô tội, và dân da đen nổi loạn kêu oan cho anh đen.

TT Obama phải trực diện và có giải pháp đối với vấn đề căn gốc là quan hệ trắng đen ở Mỹ. Đeo máy quay phim là biện pháp của các cảnh sát trưởng địa phương, không phải là chuyện của quốc trưởng lo.

Cả nước biểu tình đòi hỏi công lý phải thay đổi, có thể không công bằng với cảnh sát, nhưng đi xa hơn, có lẽ biểu tình là chuyện phải có để thay đổi quan hệ trắng đen ở Mỹ, thay đổi cách sử xự của cảnh sát, thay đổi cách dân da đen đối xử với cảnh sát, và thay đổi cách phản ứng của dân da đen, và thay đổi luôn cả hệ thống công lý Mỹ. (07-12-14)

Vũ Linh

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: Vulinh11@gmail.com. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.

Ý kiến bạn đọc
10/12/201407:18:00
Khách
Eric Garner ( New York ) và Michael Brown ( Ferguson) đều bị bắt quả tang đang phạm pháp . Cả hai đều kháng cự chống lại cảnh sát .
Theo đoạn tin đăng trên báo The New York Times -một trong những tờ báo lớn nhất nước Mỹ - thì trước khi đưa đến quyết định không truy tố cảnh sát viên da trắng (đã bắn chết Michael Brown), bồi thẩm đoàn đã trải qua 25 ngày lắng nghe 60 nhân chứng thuật lại trong vòng 70 tiếng đồng hồ , nghe lại các cú truyền tin gọi qua lại giữa các cảnh sát viên, các tài liệu khám nghiệm y tế , các cuốn băng thu lại những cuộc phỏng vấn những người qua lại nơi hiên trường của cơ quan F.B.I.
Theo tạp chí Time, thành phần bồi thẩm đoàn xử vụ Eric Garner gồm 1/2 là da trắng, 1/2 còn lại gồm da đen và người Hispanic .
Sau khi vụ cướp bóc, đốt phá ở Ferguson xảy ra, tổng thống Obama lên tiếng bất bình về cuộc bạo loạn này .
09/12/201415:19:41
Khách
Xin lỗi viết sai một đoạn: đại bồi thẩm đoàn tha bổng hai anh Wilson và Pantaleo, là hai anh cảnh sát; chứ kg phải Brown và Garner.
Tác giả.
09/12/201413:36:51
Khách
Tôi không nghĩ là biểu tình có thể thay đổi được điều gì trong những thay đổi mà tác giả đề nghị. Điều mà người ta có thể thay đổi là sẽ để cho cảnh sát đa đen làm việc trong các khu vực da đen. Khi đó số lượng các vụ cảnh sát dùng bạo lực sẽ tăng lên, (vì cảnh sát da đen hiểu rõ người da đen hơn), nhưng cảnh sát đa đen bắn chết dân đa đen thì không có ồn ào gì hết.
Không phải là người Mỹ không biết chuyện dùng người da đen trị người đa đen, mà là họ không muốn có quá nhiều bạo lực ở các khu vực da đen.
Những cuộc biểu tình chống cảnh sát da trắng, những bài báo chống cảnh sát da trắng sẽ là những điều kiện thuận lợi cho tiến trình dùng người da đen trị người da đen.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...
Mười năm, 20 năm, và nhiều hơn nữa, khi lịch sử kể lại buổi chuyển giao quyền lực hứa hẹn một triều đại hỗn loạn của nước Mỹ, thì người ta sẽ nhớ ngay đến một người đã không xuất hiện, đó là cựu Đệ Nhất Phu Nhân Michelle Obama.
Chiến tranh là chết chóc, tàn phá và mất mát! Có những cuộc chiến tranh vệ quốc mang ý nghĩa sống còn của một dân tộc. Có những cuộc chiến tranh xâm lược để thỏa mãn mộng bá quyền của một chế độ hay một bạo chúa. Có những cuộc chiến tranh ủy nhiệm giữa hai chủ nghĩa, hai ý thức hệ chỉ biến cả dân tộc thành một lò lửa hận thù “nồi da xáo thịt.” Trường hợp sau cùng là bi kịch thống thiết mà dân tộc Việt Nam đã gánh chịu! Hệ lụy của bi kịch đó mãi đến nay, sau 50 năm vẫn chưa giải kết được. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một nữ chiến binh cộng sản miền Bắc có tên là Dương Thu Hương khi vào được Sài Gòn và chứng kiến cảnh nguy nga tráng lệ của Hòn Ngọc Viễn Đông thời bấy giờ đã ngồi bệch xuống đường phố Sài Gòn và khóc nức nở, “khóc như cha chết.” Bà khóc “…vì cảm thấy cuộc chiến tranh là trò đùa của lịch sử, toàn bộ năng lượng của một dân tộc dồn vào sự phi lý, và đội quân thắng trận thuộc về một thể chế man rợ. Tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi mất đi một cách oan uổng ...
Ngày 30 tháng 4 năm 2025 là một ngày có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử Việt Nam đương đại, cũng là dịp để chúng ta cùng nhau hồi tưởng về ngày 30 tháng 4 năm 1975 và những gì mà dân tộc đã sống trong 50 năm qua. Ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã kết thúc chiến tranh và đáng lẽ phải mở ra một vận hội mới huy hoàng cho đất nước: hoà bình, thống nhất và tái thiết hậu chiến với tinh thần hoà giải và hoà hợp dân tộc. Nhưng thực tế đã đánh tan bao ước vọng chân thành của những người dân muốn có một chỗ đứng trong lòng dân tộc.
Điều thú vị nhất của nghề làm báo là luôn có sự mới lạ. Ngày nào cũng có chuyện mới, không nhàm chán, nhưng đôi khi cũng kẹt, vì bí đề tài. Người viết, người vẽ, mỗi khi băn khoăn tìm đề tài, cách tiện nhất là hỏi đồng nghiệp. Ngày 26 tháng 3, 1975, hoạ sĩ Ngọc Dũng (Nguyễn Ngọc Dũng: 1931-2000), người dùng bút hiệu TUÝT, ký trên các biếm hoạ hàng ngày trên trang 3 Chính Luận, gặp người viết tại toà soạn, hỏi: “Bí quá ông ơi, vẽ cái gì bây giờ?”
Sau ngày nhậm chức, Tổng thống Donald Trump đã ban hành hàng loạt sắc lệnh hành pháp và bị một số tòa án tiểu bang chống đối và hiện nay có hơn 120 vụ tranh tụng đang được xúc tiến. Trump cũng đã phản ứng bằng những lời lẽ thoá mạ giới thẩm phán và không thực thi một số phán quyết của tòa án. Nghiêm trọng hơn, Trump ngày càng muốn mở rộng quyền kiểm soát hoạt động của các công ty luật và công tố viên nghiêm nhặt hơn. Trong khi các sáng kiến lập pháp của Quốc hội hầu như hoàn toàn bị tê liệt vì Trump khống chế toàn diện, thì các cuộc tranh quyền của Hành pháp với Tư pháp đã khởi đầu. Nhưng Trump còn liên tục mở rộng quyền lực đến mức độ nào và liệu cơ quan Tư pháp có thể đưa Trump trở lại vị trí hiến định không, nếu không, thì nền dân chủ Mỹ sẽ lâm nguy, đó là vấn đề.
Khi Bạch Ốc công bố công thức tính thuế lên các quốc gia với các thang thuế khác nhau, người ta nhận ra đó chỉ là một một phép tính toán học căn bản, chẳng liên quan đến kinh tế học hay mậu dịch lẫn các dữ liệu thực tế nào cả. Chúng chỉ là những số liệu vô nghĩa và phi lý. Việt Nam không đánh thuế hàng Mỹ đến 90% và đảo hoang của những chú chim cánh cụt có liên quan gì đến giao thương. Điều này thể hiện một đối sách vội vã, tự phụ và đầy cảm tính, cá nhân của Donald Trump nhằm tạo áp lực lên thế giới, buộc các nước tái cân bằng mậu dịch với Mỹ hơn là dựa trên nền tảng giao thương truyền thống qua các hiệp ước và định chế quốc tế. Hoặc nhỏ nhặt hơn, để trả thù những gì đã xảy ra trong quá khứ: Trump ra lệnh áp thuế cả những vật phẩm tâm linh từ Vatican đưa sang Mỹ như một thái độ với những gì đức Giáo Hoàng Francis từng bày tỏ.
Tổng thống Donald Trump vào hôm qua đã đột ngột đảo ngược kế hoạch áp thuế quan toàn diện bằng cách tạm dừng trong 90 ngày. Chỉ một ngày trước đó đại diện thương mại của Trump đã đến Quốc Hội ca ngợi những lợi ích của thuế quan. Tuần trước chính Trump đã khẳng định "CHÍNH SÁCH CỦA TÔI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI". Nhưng Trump đã chịu nhiều áp lực từ những nhân vật Cộng Hòa khác, các giám đốc điều hành doanh nghiệp và thậm chí cả những người bạn thân thiết, đã phải tạm ngừng kế hoạch thuế quan, chỉ duy trì thuế căn bản (baseline tariff) 10% đối với tất cả những đối tác thương mại.
Trật tự thế giới là một vấn đề về mức độ: nó thay đổi theo thời gian, tùy thuộc vào các yếu tố công nghệ, chính trị, xã hội và ý thức hệ mà nó có thể ảnh hưởng đến sự phân phối quyền lực trong toàn cầu và ảnh hưởng đến các chuẩn mực. Nó có thể bị thay đổi một cách triệt để bởi các xu hướng lịch sử rộng lớn hơn và những sai lầm của một cường quốc. Sau khi Bức tường Berlin sụp đổ vào năm 1989, và gần một năm trước khi Liên Xô sụp đổ vào cuối năm 1991, Tổng thống Mỹ George H.W. Bush đã tuyên bố về một "trật tự thế giới mới". Hiện nay, chỉ hai tháng sau nhiệm kỳ tổng thống thứ hai của Donald Trump, Kaja Kallas, nhà ngoại giao hàng đầu của Liên minh châu Âu, đã tuyên bố rằng "trật tự quốc tế đang trải qua những thay đổi ở mức độ chưa từng thấy kể từ năm 1945". Nhưng "trật tự thế giới" là gì và nó được duy trì hoặc phá vỡ như thế nào?
Hãy bắt đầu niềm tin này với câu nói của John Kelly, tướng thủy quân lục chiến hồi hưu, cựu Bộ trưởng Nội an, cựu chánh văn phòng của Donald Trump (2018): “Người phát điên vì quyền lực là mối đe dọa chết người đối với nền dân chủ.” Ông phát biểu câu này tại một hội nghị chuyên đề về nền Dân chủ ở Mount Vernon vào tháng 11/2024, ngay tại ngôi nhà của George Washington, vị tổng thống đầu tiên, người mở ra con đường cho nền dân chủ và tự do của Hoa Kỳ. Không đùa đâu! Tướng Kelly muốn nói, những người phát điên vì quyền lực ấy có thể giữ các chức danh khác nhau, thậm chí là Tổng Thống, nhưng trong thâm tâm họ là bạo chúa, và tất cả các bạo chúa đều có cùng một đặc điểm: Họ không bao giờ tự nguyện nhượng quyền lực.

LTS: Mời quý vị nghe bài phát biểu của Dân Biểu Liên Bang Derek Trần tại Hạ Viện Hoa Kỳ sáng thứ Ba 29 tháng Tư, 2025 về Dấu Mốc 50 Năm Tháng Tư Đen.



***
Kính thưa Ngài Chủ Tịch Hạ Viện, 

Hôm nay tôi xin được phép phát biểu trong vài phút để chia sẻ một điều rất quan trọng đối với cộng đồng người Việt hải ngoại.

Tháng Tư Đen – không chỉ là một ngày buồn trong lịch sử, mà còn là dấu mốc nhắc nhở chúng ta về một ngày tang thương, khi chúng ta mất tất cả – mái ấm, quê hương, cuộc sống, và cả tương lai ở mảnh đất mà ta từng gọi là tổ quốc.

Cách đây 50 năm, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975, miền Nam Việt Nam rơi vào tay chế độ cộng sản. Khi đó, Mỹ đã di tản khoảng 6.000 người, bao gồm cả người Mỹ và người Việt, đến nơi an toàn. Rồi hàng trăm ngàn người Việt khác cũng lần lượt vượt biển ra đi, không biết phía trước là gì, chỉ biết phải rời đi để tìm sự sống.

Những người còn ở lại đã phải chịu cảnh sống ngày càng khắc nghiệt dưới chế độ cộng sản. Nhiều người bị đưa vào trại cải tạo – không chỉ mất nhà cửa, mà mất cả tự do, nhân phẩm, và không ít người mất luôn cả mạng sống.

Đây là một ngày đau buồn. Một ngày để chúng ta tưởng niệm, suy ngẫm, và để nhìn lại tất cả những gì đã mất.

Có hơn 58.000 lính Mỹ và hơn 250.000 binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh. Những người này đã chiến đấu và ngã xuống vì tự do. Họ xứng đáng được chúng ta biết ơn mãi mãi. Chúng ta tưởng niệm không chỉ những người lính, mà còn hàng triệu người dân vô tội đã chết trong chiến tranh, những người bị đàn áp sau ngày 30 tháng 4, và những người bỏ mạng trên biển trong hành trình vượt thoát.

Chúng ta có trách nhiệm sống xứng đáng với sự hy sinh của họ — bằng cách sống trọn vẹn và sống có ý nghĩa trong cuộc đời mới này.

Tôi là một trong hàng trăm ngàn người Mỹ gốc Việt được sinh ra trong những gia đình tị nạn – những người cha, người mẹ ra đi tay trắng, chỉ mang theo niềm hy vọng. Nhưng họ không để hành trình khổ cực ấy định nghĩa cuộc đời mình ở Mỹ. Họ xây dựng cộng đồng mạnh mẽ, thành công, và luôn giữ gìn bản sắc, lịch sử dân tộc.



Và hôm nay, sau 50 năm, chúng ta không chỉ tưởng niệm mà còn tự hào về những gì cộng đồng người Việt đã làm được. Từ tro tàn chiến tranh, chúng ta đã đứng dậy và vươn lên.

Chúng ta có những người gốc Việt làm tướng, đô đốc trong quân đội Mỹ, có nhà khoa học đoạt giải thưởng lớn, doanh nhân thành công, giáo sư, bác sĩ, nghệ sĩ – ở mọi lĩnh vực. Từ người tị nạn, chúng ta đã viết nên câu chuyện thành công chỉ trong vòng năm mươi năm.

Nhiều người trong số họ là con em của thuyền nhân – hoặc chính là những người vượt biển. Họ là minh chứng sống động cho tinh thần không chịu khuất phục, không ngừng vươn lên của người Việt.

Riêng tôi, là người Mỹ gốc Việt đầu tiên đại diện cho cộng đồng Little Saigon ở Quận Cam trong Quốc Hội. Tôi rất vinh dự và cảm thấy trách nhiệm nặng nề khi mang theo câu chuyện lịch sử của chúng ta. Little Saigon – nơi có cộng đồng người Việt lớn nhất thế giới – là biểu tượng sống động cho nghị lực, cho hy vọng, và cho tinh thần vượt khó.

Tôi nối bước những người đi trước – những lãnh đạo người Việt ở California và khắp nước Mỹ – những người đã mở đường để thế hệ chúng tôi có thể tiếp bước. Tôi là người thứ ba gốc Việt được bầu vào Quốc hội, sau Dân biểu Joseph Cao ở Louisiana và Nữ dân biểu Stephanie Murphy ở Florida. Tôi không quên rằng mình đang tiếp nối di sản mà bao người đã hy sinh để giữ gìn.

Mỗi ngày, tôi đều nhắc mình rằng: Chúng ta phải giữ gìn câu chuyện này, phải kể lại trung thực, để không ai – kể cả chế độ cộng sản – có thể viết lại lịch sử của chúng ta.

Tôi mong các đồng nghiệp trong Quốc Hội hãy cùng tôi không chỉ tưởng nhớ những nỗi đau mà chúng tôi đã trải qua, mà còn tôn vinh tinh thần bất khuất của người Việt Nam. Hãy vinh danh các cựu chiến binh – cả Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa – những người đã hy sinh cho tự do.

Và trong ngày kỷ niệm đau thương này, hãy cùng nhau nhắc lại cam kết: giữ vững các giá trị quan trọng nhất – dân chủ, nhân quyền, và khát vọng sống tự do.

Xin cảm ơn quý vị, tôi xin kết thúc phần phát biểu.

Derek Trần

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.