âm vọng
những thân ái một thời
giờ đây ly tán
thân thế mất biệt không vết tích
như thể tan vào hư không
hôm nay chạm mặt cái bóng vô cảm ̶ ̶ ̶
ngẩn ngơ lang bạt trên cánh đồng cháy
không hề ngoái cổ khi nghe xướng tên
hỏi mi có nhớ mùi cỏ dại
héo úa vàng võ dưới nắng hạn chói chan
có nhớ những chiều nhìn mây trời vung vãi
nỗi buồn vô định vây phủ tháng ngày tới tuổi
tâm tư lấp lửng trôi nổi trong tách cà phê
mi bước qua những ngõ ngách xó xỉnh tối đen
đi tìm ánh trăng cuối đường
tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ
tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ
tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp
mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật
mi đã từng ngồi trên than hồng
nhấp nhổm ngó đàn muỗi đói
ham muốn chập chờn đánh lận
giả dụ mi chỉ là âm vọng là phản ảnh của hôm qua
giả dụ hôm nay mặt trời đi vắng
một ngày trôi qua không còn gì đáng nghĩ suy
trong lù mù của chốn mênh mang
trí tuệ cán dẹp như con khô mực
nằm ngồi hiến máu cho muỗi
mi vẫn không đắn đo sau nhiều lần dại dột
không một lời giải thích phân trần ̶ ̶ ̶
có đáng?
đã đủ chưa?
sóng nước (redux)
lục bình nhún nhảy từng dề
theo sóng nước
về chậm trên tháng ngày choáng váng
người theo chợ nổi chợ trôi
cái răng ̶ ̶ ̶ ôi cái răng
cắn bầm dập đôi môi
hôn vết thương bật máu
giọt ấm hồn nhiên chảy dài
lửng lơ trong chuyển động chậm
đượm sắc trên ngực áo
vạt trắng trinh nguyên
lướt thướt bay trong gió
miên man trên sóng nước
mơ hồ về phía cuối chân trời
không một vẫy tay
không lời giã biệt
nén lòng
ngó bâng quơ
một thoáng nắng nhạt xô tràn màu nhớ
trời chiều chất chồng ảo giác
vẫn là một ngày khao khát vị cay nồng.
Quảng Tánh Trần Cầm