Nào
ngọn cỏ nào nằm ướt bên sườn đồi
cũng là cỏ làm nên châu thổ
thêu dệt mộng mơ bao nhiêu năm
ngọn lửa nào đốt lên run tay
cũng là lửa của nén nhang phừng cháy
khóc kẻ ra đi thương người ở lại
ánh sáng và bóng tối
bên này bên kia
chỗ cao chỗ thấp của tâm thức bồi hồi
bông hoa nào nở ra khu vườn hoang dã
nhắc nhở mùa xuân trong lòng
khoảng đời niềm riêng góc lặng
những đam mê không nói hết
hành trang bỏ lại và bầy chim ra đi không hát ca
bàn tay nào vẽ lên thiên mộng
cũng là bàn tay nắm lại vun trồng
mưa trên đồi
tuyết trên sông
hạt sương mong manh trên cỏ
mỏi mệt thấm lòng…
vết thương nào mong được chữa lành
bằng mũi kim đâm vào quên lãng
buổi chiều dài thăm thẳm
như con đường độc đạo tử sinh
người bạn già trở về mang bài thơ vội vã
dúi vào trái tim khô lạnh
không nói nên lời chữ nghĩa lâng lâng…
Tình thi sử
Cổ Loa gạch đá không còn một viên
thần Kim Quy mất nỏ
và con rùa thần vỡ mu chìm xuống giếng
em đến nơi này bằng trái tim hạn hẹp
nên không mở nổi cánh cửa thiên thu
đã nhốt mối tình TrọngThủy Mỵ Châu trong tuyệt vọng
trái tim kẻ si tình xẻ hai
về đây bới tìm lông ngỗng
như chữ nghĩa lạc loài
vụng về bay qua phố nhỏ
những kẻ bước hụt trật lề lịch sử
cố nhắn gửi và bám víu bao la
hồn thiên mộng hát ca trên cỏ xanh
cổ xứ xa mờ mấy bàn tay vẫy
hạt mưa rơi thấm áo
tóc hư hao giấu nỗi buồn thi sử
đi bảy mươi năm chưa thấy núi, chưa thấy rừng
im lặng mơ hồ cánh đồng vô tận
kiên nhẫn nào trôi mãi như sông
một chút lửa thắp lên ấm lòng
bởi buổi khai thiên trời còn lạnh
áp tai nhau lên tim
nghe rộn rã tiếng nổi chìm
đêm bình yên lay động
có mỗi tình yêu để nhắc
và để nhớ…
-- thy an
*
LÊ MINH HIỀN
Đêm
Có một thế giới khởi sự sau một ngày:
đêm.
đêm, người bạn đang độc hành cùng tôi
qua nửa đời còn lại,
vô tình hay thầm lặng
đến
và đi
ngày qua ngày.
Ngủ trong Đêm.
những cơn mơ trầm cảm
nơi lãnh địa bí hiểm
con quái vật khổng lồ ghê rợn
ngấu nghiến tâm hồn tôi
trăm năm thơ dại
cơn hồng thủy duy nhất và cuối cùng
hủy diệt tâm hồn tôi
ngàn năm thơ dại.
may mà hiếm hoi
nên hoài nuối tiếc
em hiển hiện
cứu rỗi tâm hồn tôi
trăm ngàn năm thơ dại
sao nụ cười thật quen
em, của tôi tiền kiếp
một giấc mơ
Thức với đêm
tâm hồn tôi,
những bài thơ
sẽ ở lại
sau một đời sống
như Hằng Hà sa số đời sống cứ đến rồi đi
sau cuộc rong ruổi bản năng nghìn dặm thiên di dần về hư vô thiên thu cố quận
qua độc đạo
trăm năm cô đơn
Những chuyến xe đêm
Như những chuyến xe đêm những giấc ngủ, chuyến xe đêm nay đến muộn trong cuộc hành trình gập ghềnh đứt khúc
Người hành khách nửa mê nửa tỉnh chệnh choạng ngây ngây ghé những trạm nghỉ bước xuống đi vào restroom trong vô thức
Sau trạm nghỉ cuối cùng người hành khách, không trở lại chuyến xe đêm, đi ra khỏi nhà vừa khi cơn mộng du biến mất sương mờ rạng sáng vừa nhớ lại hình như mình vừa bỏ lại bỏ lại... một cô gái dễ thương vô cùng trên chuyến xe đêm vừa rồi với nụ cười vẫn còn đâu đây trong khi chuyến xe đã mất hút vương lại đâu đây, không phải mùi xăng, mùi hương ngoan mật ngọt từ nụ cười ngày xưa bỏ lại người hành khách còn ngơ ngác còn dại khờ bên lề đường một thành phố không tên vô tình bên chợ đời thương trường nhân gian bản ngã thị phi bên cạnh gốc đa trăm năm lăn lóc những cái bình vôi qua thời gian đã thành ra đặc ruột
Người hành khách sống vật vờ sống ảo suốt ngày để chờ chiều về, đêm đến có chuyến xe đêm trở lại may ra trên chuyến xe có một cô gái đến từ ngày ấy, xa lắc lơ hay từ tiền kiếp với nụ cười hiền ngoan mật ngọt
– Lê Minh Hiền (Stanton, California)
|