Trang thơ tháng Giêng

29/01/202315:01:00(Xem: 1702)
Anastasiya Markovich-Butterfly Effect (2008)
Hiệu Ứng Bướm -- Tranh Anastasiya Markovich.



QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

déjà vu #3  

 

nỗi nhớ lậm vào xương

       ngấm vào tim

       in vào óc

 

nỗi nhớ lãng đãng

       mịt mù

       rơi giữa dòng ngày đêm  

 

nỗi nhớ quạnh quẽ không định hình

       không cột mốc không gian

       không cột mốc thời gian

       trôi dạt trên dòng vô thức

 

ngày đầu năm bất chợt kích hoạt vòng xoay ảo giác

trong bóng hải đăng xiêu đổ

chập chờn trên âm vọng sóng vỗ bên thềm lục địa

lơ lửng giữa tiếng kêu thất thanh của loài chim biển

 

có ai cảm nhận hiệu ứng bướm bên kia / bên này trái đất?

có ai biết?   có ai hay? 

hay chỉ là những mảnh những mảng đơn điệu

phút chốc rồi sẽ chìm lắng trong thế giới hỗn mang.

 

 

déjà vu #0  

 

hoa hậu không tuổi ngủ gục bên bàn phấn

ngày quẩn trí chập chờn cắt lát

đêm mạch nha co kéo lê thê

thị giác dần trôi về phía mười sáu độ fahrenheit đông đặc

 

tôi đau quặn ruột nhớp nháp mồ hôi nằm co ro

nhừ tử ngộ độc món menudo thời sự

dàn trải trong phòng trưng bày hàng mẫu chực chờ năm mới  ̶ ̶ ̶ 

trên ăn dưới nằm đẩy đưa bộ dạng mèo hoang  

xin đất trời chứng giám lòng thành bạt mạng

 

hoa hậu không tuổi tỉnh giấc khi trời hừng sáng

bên bàn phấn giấc mơ nấu nhừ chuỗi dài ảo giác  ̶ ̶ ̶ 

người về trong mây thổi gió phù trầm

người về trên vòm cây rung lá ngập sân

người về bàng hoàng sau cuộc ly tan

người về ngơ ngác giữa chốn hỗn mang

ôm nạng gỗ người bưng mặt khóc

 

cuối chân trời một màu cà phê đậm đặc

những giọt nước mắt chưa kịp thẩm thấu

đã phải lau khô bằng giẻ rách thời gian  ̶ ̶ ̶ 

đống giẻ rách chết ngạt tanh nồng mùi máu

 

một ngày đi tìm hôm qua trên xa lộ quên tên

hít thở mùi đất đá lan theo cơn mưa không vội  ̶ ̶ ̶ 

cơn mưa cuối năm bay nghiêng thổi xuyên tâm thức

tâm tư nhẩn nha tắm gội từng vòng xinh xinh.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

THY AN

 

Run nét mùa xuân

 

nghiêng dài bóng đổ bên hiên viễn xứ

men theo mê lộ về lại trầm luân

đưa tay phủi bụi rơi nhẹ hồng trần

phân vân ái ngại câu thơ run nét

 

tường rêu ẩm mốc con chim lông đẹp

hót tiếng phù du ca ngợi thiên thu

sớm mai vuốt tóc thấm giọt sương mù

lá hoa tỉnh mộng mùa xuân ru ngủ

 

khói hương trôi nhẹ phất phơ đầu cỏ

gõ tiếng thinh không lung lạc đường mây

hạnh phúc mong manh trầm tích vơi đầy

nghe vai áo mỏng qua cầu bỗng lạnh

 

hãy quay trở lại về nơi đâu đó  

cánh đồng yêu thương rơm rạ phù sa

vẽ lên thi ảnh tròn cong nỗi nhớ

cổ xứ reo vui lặng lẽ sơn hà

 

– thy an

 

*

 

TRẦN HẠ VI

 

Câu chuyện dòng sông trắng

Người thiếu nữ chiếc áo chớm thu
Đưa tay ngắt chờ mong giữa dòng sông trắng
Đêm giết dần ngày
bằng chiếc gai tứa máu thời gian

Đàn kiến gặm mòn mụn cưa tiềm thức
Mặt trời cắn nuốt màu chiều
Gió trỗi khúc hoang đàng
vạn chuỗi sao sa

Sông uống từng ngụm tối
Vầng trăng giãy giụa
Chùm chờ mong khơi vơi
Mái tóc buông lơi

Con cú mèo hát bài ca tiễn buổi chiều ám khói
Sâu rút từng chiếc xương sườn lá nõn
Hạt sương rấm rứt suốt đêm đợi nắng

Bên dòng sông trắng cái chết hạ sinh!


Tình yêu lựu đạn

Các nàng thơ yêu anh
âm thầm hoạt động trong bóng tối
thật ra cũng chẳng phải lừa dối
chỉ vì là chuyện cá nhân
tế nhị mà thôi

ừ thì ai cũng có gia đình
thêm một chút cảm tình
ngoài chồng ngoài vợ

Em với anh chắc hẳn có duyên không đủ nợ
gắn bó nhau hơn người dưng
anh bảo gắn kết đến khôn cùng
đến cuối đời
đời ai thì không biết
nhưng anh không dám gặp mặt
không dám ôm hôn

Em trải qua ba năm yêu anh chân thật
bây giờ coi anh như chồng
như bạn thân
như tâm giao
như tay chân hay quần áo

Em không viết được những bài thơ cao siêu
cái nhìn em hẹp
quan tâm ép dẹp
bốn năm đọc chủ yếu có một người
mà đọc hoài không hết
biết làm sao
biết làm sao

Em đưa anh tiệm cận vùng ánh sáng
tại sao
tại sao
Nguyễn Thị Túy Hồng dám viết câu chuyện Võ Phiến
thì tại sao em không dám viết
tên anh
...
à thì mà là
thôi em để cho anh giữ mặt mũi sĩ diện
chút chút thôi
anh đừng mếu cười đi mà
em thương

con sóng nhỏ lòng tình đại dương
người người ngược xuôi tất bật
người ta đã dẹp phà từ lâu
giờ là cầu Mỹ Thuận
em bắc cây cầu lân tinh dài mấy ngàn cây số
anh vẫn còn hoài trong tâm trí

em bảo bỏ anh đi yêu người khác
nhưng anh cứ ngồi lì
giữ em bằng ý nghĩ
níu kéo
lân la

em giờ cũng ngồi lì
viết những bài thơ như văn cắt đoạn
bắc cầu
xuống dòng
rồi cũng sẽ lì lì
đưa anh ra vùng ánh sáng

tình yêu làm sao che giấu
tình yêu làm sao phải che giấu
nếu hết yêu rồi
lại chẳng cần giấu che

ai bảo anh
yêu làm chi cái đứa hay nói
lựu đạn
bất cần
như em...

bom hẹn giờ
khi nào sẽ nổ...


Biến cố

 

Người đàn bà

gục đầu vào vai người đàn ông

mà khóc

 

Người đàn ông xoa đầu an ủi

Hình như em yêu anh hơn

Lúc chúng ta vừa mới cưới

10 năm

 

Cô gái như em

Độc lập đến không thể độc lập hơn

Phụ thuộc đến không thể phụ thuộc hơn

 

Em cũng có vài tật xấu

Người đàn bà cười trong nước mắt

 

Nhưng em yêu anh hơn

Sau khi em bị ung thư!

 

– Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cả Trung Quốc, một cõi người đông như cỏ, mới có một tài năng thần kỳ như Bào Đinh, cắt thịt như gió xuyên qua lá, tưởng chừng là loạn đao, mà lại thứ tự lành nghề, đạt đến kỹ thuật cao, và nghệ thuật độc nhất vô nhị. Nhưng vài mươi năm sau, ông ta qua đời. Từ đó, không còn ai thừa kế. Tài năng vượt thời gian trở thành truyền thuyết. Về sau, biết bao nhiêu người vì truyền thuyết đã mơ tưởng tu luyện để tiến đến nghệ thuật kỳ tài. Vì không thể nào lưu truyền, tài năng cắt thịt không mang lại ích lợi chung là bao nhiêu.
khi tôi ngước mặt trả lời / bà đã quay lưng / nắng sớm vươn theo lấp lánh / trên tóc trên vai / áo phất phơ bay trong gió
chút ánh sáng của núi rạng đông / phương đó quê hương là mặt trời / rót chén rượu ân tình nắng ấm / lòng xao xuyến như lần đầu tìm nhau / tấm lòng như con nước dâng cao / hạnh phúc như đến từ vũ trụ / giấc mơ vẽ lên bức tranh trăm nỗi / cuộc tương phùng cuối đời
Thơ ông có bí mật ma thuật ra sao? Xin đọc Howl (Hú), bạn đọc sẽ thấy chữ nghĩa biến hóa, phẩm chất văn chương văn học, cách mạng văn học, hòa tan vào nhau, cuồn cuộn bất ngờ, như múa lân, không biết lúc nào nó ngóc đầu, đập đuôi, xàng xê, nhảy cao, trồn đồn, lăn chiên. Đám muá lân đó, có Bùi Giáng đóng vai tề thiên đầy phép tắc và huyền thoại.
Saigon mẹ tôi không miếng trầu tươi / Không miếng vôi nồng, môi miệng biếng cười / Mẹ ngồi lặng nghe từng con số tới / Số cứ tăng dần, mắt Mẹ lệ rơi
bất kể dự báo thời tiết hôm nay & mười ngày tới / ở một nơi rất riêng tư ̶ ̶ ̶ trước không hề có tên / nay gọi vùng vịnh bóng đè / đối mặt một đại dương chưa bao giờ phẳng lặng
Ba bài thơ trên được trích từ tập sách "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang, sách gồm những bài tùy bút ngắn tác giả viết "Mà như vẽ lại... không hề tẩy xóa, chẳng tô vẽ thêm..." và những bài thơ "hiện thực đầy ẩn dụ". "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang là cuốn sách đầu tay và duy nhất được tác giả gởi tặng đến những người bạn của Nghiêu Đề và bạn Cô, với lời Nguyễn Thị Thụy Vũ viết thay đề tựa: "Chúng tôi sẽ đọc Lê Chiều Giang, những giòng chữ chảy lui về quá khứ. Một quá khứ không thể nào không nhắc tới, nhớ tới... Những quá khứ của thời đã "Chết đi, sống lại." Đọc Lê Chiều Giang là đứng lùi lại, ngắm nhìn những bức tranh vẽ lại kỷ niệm, bạn bè, tình yêu, những điều rất xa xưa, bằng cặp mắt của hiện tại, bức tranh của những tháng ngày cũ ẩn hiện bằng cảm xúc riêng của tác giả, nhưng rất chung như chính trăn trở của bạn bè, thế giới, thời đại của Cô. Đọc thơ Lê Chiều Giang, là để ngọn khói trong lòng mình bay lên, là "Mổ trái tim.
Thơ ba dòng là một thứ “hố đen” trong vũ trụ thơ. Đó là thứ “thơ còn lại” sau khi thiêu rụi những rườm rà, những quy cách, những lối mòn của những đường lối thơ đã trở nên chán ngắt mà, trong đó, nổi bật nhất, là sự mượt mà du dương của chủ nghĩa lãng mạn. Thơ ba dòng, do đó, là thơ để nghĩ hơn là để ngân nga như những nhạc điệu êm tai và, trong tương tác với người đọc, như là một thứ thơ đã nén chặt, nó sẽ bùng nổ theo những liên tưởng và suy tưởng không ngờ.
Thanh âm một cõi Sa Bà / Ba ngàn thế giới cũng là tại tâm / Nước non chung một cung trầm / Máu sa lệ sót những lầm than đau
Mối tình đầu đã giết dì tôi / như người ta giết bông hoa / cắm lên bàn thờ / héo hon tháng ngày còn lại. / Dì tôi yêu thích và buồn theo tiếng hát / “Đồi Thông Hai Mộ” / Như thể mối tình trong ca khúc này / là tâm sự của dì tôi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.