QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM
déjà vu #3
nỗi nhớ lậm vào xương
ngấm vào tim
in vào óc
nỗi nhớ lãng đãng
mịt mù
rơi giữa dòng ngày đêm
nỗi nhớ quạnh quẽ không định hình
không cột mốc không gian
không cột mốc thời gian
trôi dạt trên dòng vô thức
ngày đầu năm bất chợt kích hoạt vòng xoay ảo giác
trong bóng hải đăng xiêu đổ
chập chờn trên âm vọng sóng vỗ bên thềm lục địa
lơ lửng giữa tiếng kêu thất thanh của loài chim biển
có ai cảm nhận hiệu ứng bướm bên kia / bên này trái đất?
có ai biết? có ai hay?
hay chỉ là những mảnh những mảng đơn điệu
phút chốc rồi sẽ chìm lắng trong thế giới hỗn mang.
déjà vu #0
hoa hậu không tuổi ngủ gục bên bàn phấn
ngày quẩn trí chập chờn cắt lát
đêm mạch nha co kéo lê thê
thị giác dần trôi về phía mười sáu độ fahrenheit đông đặc
tôi đau quặn ruột nhớp nháp mồ hôi nằm co ro
nhừ tử ngộ độc món menudo thời sự
dàn trải trong phòng trưng bày hàng mẫu chực chờ năm mới ̶ ̶ ̶
trên ăn dưới nằm đẩy đưa bộ dạng mèo hoang
xin đất trời chứng giám lòng thành bạt mạng
hoa hậu không tuổi tỉnh giấc khi trời hừng sáng
bên bàn phấn giấc mơ nấu nhừ chuỗi dài ảo giác ̶ ̶ ̶
người về trong mây thổi gió phù trầm
người về trên vòm cây rung lá ngập sân
người về bàng hoàng sau cuộc ly tan
người về ngơ ngác giữa chốn hỗn mang
ôm nạng gỗ người bưng mặt khóc
cuối chân trời một màu cà phê đậm đặc
những giọt nước mắt chưa kịp thẩm thấu
đã phải lau khô bằng giẻ rách thời gian ̶ ̶ ̶
đống giẻ rách chết ngạt tanh nồng mùi máu
một ngày đi tìm hôm qua trên xa lộ quên tên
hít thở mùi đất đá lan theo cơn mưa không vội ̶ ̶ ̶
cơn mưa cuối năm bay nghiêng thổi xuyên tâm thức
tâm tư nhẩn nha tắm gội từng vòng xinh xinh.
– Quảng Tánh Trần Cầm
*
THY AN
Run nét mùa xuân
nghiêng dài bóng đổ bên hiên viễn xứ
men theo mê lộ về lại trầm luân
đưa tay phủi bụi rơi nhẹ hồng trần
phân vân ái ngại câu thơ run nét
tường rêu ẩm mốc con chim lông đẹp
hót tiếng phù du ca ngợi thiên thu
sớm mai vuốt tóc thấm giọt sương mù
lá hoa tỉnh mộng mùa xuân ru ngủ
khói hương trôi nhẹ phất phơ đầu cỏ
gõ tiếng thinh không lung lạc đường mây
hạnh phúc mong manh trầm tích vơi đầy
nghe vai áo mỏng qua cầu bỗng lạnh
hãy quay trở lại về nơi đâu đó
cánh đồng yêu thương rơm rạ phù sa
vẽ lên thi ảnh tròn cong nỗi nhớ
cổ xứ reo vui lặng lẽ sơn hà
– thy an
*
TRẦN HẠ VI
Câu chuyện dòng sông trắng
Người thiếu nữ chiếc áo chớm thu
Đưa tay ngắt chờ mong giữa dòng sông trắng
Đêm giết dần ngày
bằng chiếc gai tứa máu thời gian
Đàn kiến gặm mòn mụn cưa tiềm thức
Mặt trời cắn nuốt màu chiều
Gió trỗi khúc hoang đàng
vạn chuỗi sao sa
Sông uống từng ngụm tối
Vầng trăng giãy giụa
Chùm chờ mong khơi vơi
Mái tóc buông lơi
Con cú mèo hát bài ca tiễn buổi chiều ám khói
Sâu rút từng chiếc xương sườn lá nõn
Hạt sương rấm rứt suốt đêm đợi nắng
Bên dòng sông trắng cái chết hạ sinh!
Tình yêu lựu đạn
Các nàng thơ yêu anh
âm thầm hoạt động trong bóng tối
thật ra cũng chẳng phải lừa dối
chỉ vì là chuyện cá nhân
tế nhị mà thôi
ừ thì ai cũng có gia đình
thêm một chút cảm tình
ngoài chồng ngoài vợ
Em với anh chắc hẳn có duyên không đủ nợ
gắn bó nhau hơn người dưng
anh bảo gắn kết đến khôn cùng
đến cuối đời
đời ai thì không biết
nhưng anh không dám gặp mặt
không dám ôm hôn
Em trải qua ba năm yêu anh chân thật
bây giờ coi anh như chồng
như bạn thân
như tâm giao
như tay chân hay quần áo
Em không viết được những bài thơ cao siêu
cái nhìn em hẹp
quan tâm ép dẹp
bốn năm đọc chủ yếu có một người
mà đọc hoài không hết
biết làm sao
biết làm sao
Em đưa anh tiệm cận vùng ánh sáng
tại sao
tại sao
Nguyễn Thị Túy Hồng dám viết câu chuyện Võ Phiến
thì tại sao em không dám viết
tên anh
...
à thì mà là
thôi em để cho anh giữ mặt mũi sĩ diện
chút chút thôi
anh đừng mếu cười đi mà
em thương
con sóng nhỏ lòng tình đại dương
người người ngược xuôi tất bật
người ta đã dẹp phà từ lâu
giờ là cầu Mỹ Thuận
em bắc cây cầu lân tinh dài mấy ngàn cây số
anh vẫn còn hoài trong tâm trí
em bảo bỏ anh đi yêu người khác
nhưng anh cứ ngồi lì
giữ em bằng ý nghĩ
níu kéo
lân la
em giờ cũng ngồi lì
viết những bài thơ như văn cắt đoạn
bắc cầu
xuống dòng
rồi cũng sẽ lì lì
đưa anh ra vùng ánh sáng
tình yêu làm sao che giấu
tình yêu làm sao phải che giấu
nếu hết yêu rồi
lại chẳng cần giấu che
ai bảo anh
yêu làm chi cái đứa hay nói
lựu đạn
bất cần
như em...
bom hẹn giờ
khi nào sẽ nổ...
Biến cố
Người đàn bà
gục đầu vào vai người đàn ông
mà khóc
Người đàn ông xoa đầu an ủi
Hình như em yêu anh hơn
Lúc chúng ta vừa mới cưới
10 năm
Cô gái như em
Độc lập đến không thể độc lập hơn
Phụ thuộc đến không thể phụ thuộc hơn
Em cũng có vài tật xấu
Người đàn bà cười trong nước mắt
Nhưng em yêu anh hơn
Sau khi em bị ung thư!
– Trần Hạ Vi