Hôm nay,  

Trang thơ tháng Giêng

29/01/202315:01:00(Xem: 1679)
Anastasiya Markovich-Butterfly Effect (2008)
Hiệu Ứng Bướm -- Tranh Anastasiya Markovich.



QUẢNG TÁNH TRẦN CẦM

 

déjà vu #3  

 

nỗi nhớ lậm vào xương

       ngấm vào tim

       in vào óc

 

nỗi nhớ lãng đãng

       mịt mù

       rơi giữa dòng ngày đêm  

 

nỗi nhớ quạnh quẽ không định hình

       không cột mốc không gian

       không cột mốc thời gian

       trôi dạt trên dòng vô thức

 

ngày đầu năm bất chợt kích hoạt vòng xoay ảo giác

trong bóng hải đăng xiêu đổ

chập chờn trên âm vọng sóng vỗ bên thềm lục địa

lơ lửng giữa tiếng kêu thất thanh của loài chim biển

 

có ai cảm nhận hiệu ứng bướm bên kia / bên này trái đất?

có ai biết?   có ai hay? 

hay chỉ là những mảnh những mảng đơn điệu

phút chốc rồi sẽ chìm lắng trong thế giới hỗn mang.

 

 

déjà vu #0  

 

hoa hậu không tuổi ngủ gục bên bàn phấn

ngày quẩn trí chập chờn cắt lát

đêm mạch nha co kéo lê thê

thị giác dần trôi về phía mười sáu độ fahrenheit đông đặc

 

tôi đau quặn ruột nhớp nháp mồ hôi nằm co ro

nhừ tử ngộ độc món menudo thời sự

dàn trải trong phòng trưng bày hàng mẫu chực chờ năm mới  ̶ ̶ ̶ 

trên ăn dưới nằm đẩy đưa bộ dạng mèo hoang  

xin đất trời chứng giám lòng thành bạt mạng

 

hoa hậu không tuổi tỉnh giấc khi trời hừng sáng

bên bàn phấn giấc mơ nấu nhừ chuỗi dài ảo giác  ̶ ̶ ̶ 

người về trong mây thổi gió phù trầm

người về trên vòm cây rung lá ngập sân

người về bàng hoàng sau cuộc ly tan

người về ngơ ngác giữa chốn hỗn mang

ôm nạng gỗ người bưng mặt khóc

 

cuối chân trời một màu cà phê đậm đặc

những giọt nước mắt chưa kịp thẩm thấu

đã phải lau khô bằng giẻ rách thời gian  ̶ ̶ ̶ 

đống giẻ rách chết ngạt tanh nồng mùi máu

 

một ngày đi tìm hôm qua trên xa lộ quên tên

hít thở mùi đất đá lan theo cơn mưa không vội  ̶ ̶ ̶ 

cơn mưa cuối năm bay nghiêng thổi xuyên tâm thức

tâm tư nhẩn nha tắm gội từng vòng xinh xinh.

 

– Quảng Tánh Trần Cầm

 

*

 

THY AN

 

Run nét mùa xuân

 

nghiêng dài bóng đổ bên hiên viễn xứ

men theo mê lộ về lại trầm luân

đưa tay phủi bụi rơi nhẹ hồng trần

phân vân ái ngại câu thơ run nét

 

tường rêu ẩm mốc con chim lông đẹp

hót tiếng phù du ca ngợi thiên thu

sớm mai vuốt tóc thấm giọt sương mù

lá hoa tỉnh mộng mùa xuân ru ngủ

 

khói hương trôi nhẹ phất phơ đầu cỏ

gõ tiếng thinh không lung lạc đường mây

hạnh phúc mong manh trầm tích vơi đầy

nghe vai áo mỏng qua cầu bỗng lạnh

 

hãy quay trở lại về nơi đâu đó  

cánh đồng yêu thương rơm rạ phù sa

vẽ lên thi ảnh tròn cong nỗi nhớ

cổ xứ reo vui lặng lẽ sơn hà

 

– thy an

 

*

 

TRẦN HẠ VI

 

Câu chuyện dòng sông trắng

Người thiếu nữ chiếc áo chớm thu
Đưa tay ngắt chờ mong giữa dòng sông trắng
Đêm giết dần ngày
bằng chiếc gai tứa máu thời gian

Đàn kiến gặm mòn mụn cưa tiềm thức
Mặt trời cắn nuốt màu chiều
Gió trỗi khúc hoang đàng
vạn chuỗi sao sa

Sông uống từng ngụm tối
Vầng trăng giãy giụa
Chùm chờ mong khơi vơi
Mái tóc buông lơi

Con cú mèo hát bài ca tiễn buổi chiều ám khói
Sâu rút từng chiếc xương sườn lá nõn
Hạt sương rấm rứt suốt đêm đợi nắng

Bên dòng sông trắng cái chết hạ sinh!


Tình yêu lựu đạn

Các nàng thơ yêu anh
âm thầm hoạt động trong bóng tối
thật ra cũng chẳng phải lừa dối
chỉ vì là chuyện cá nhân
tế nhị mà thôi

ừ thì ai cũng có gia đình
thêm một chút cảm tình
ngoài chồng ngoài vợ

Em với anh chắc hẳn có duyên không đủ nợ
gắn bó nhau hơn người dưng
anh bảo gắn kết đến khôn cùng
đến cuối đời
đời ai thì không biết
nhưng anh không dám gặp mặt
không dám ôm hôn

Em trải qua ba năm yêu anh chân thật
bây giờ coi anh như chồng
như bạn thân
như tâm giao
như tay chân hay quần áo

Em không viết được những bài thơ cao siêu
cái nhìn em hẹp
quan tâm ép dẹp
bốn năm đọc chủ yếu có một người
mà đọc hoài không hết
biết làm sao
biết làm sao

Em đưa anh tiệm cận vùng ánh sáng
tại sao
tại sao
Nguyễn Thị Túy Hồng dám viết câu chuyện Võ Phiến
thì tại sao em không dám viết
tên anh
...
à thì mà là
thôi em để cho anh giữ mặt mũi sĩ diện
chút chút thôi
anh đừng mếu cười đi mà
em thương

con sóng nhỏ lòng tình đại dương
người người ngược xuôi tất bật
người ta đã dẹp phà từ lâu
giờ là cầu Mỹ Thuận
em bắc cây cầu lân tinh dài mấy ngàn cây số
anh vẫn còn hoài trong tâm trí

em bảo bỏ anh đi yêu người khác
nhưng anh cứ ngồi lì
giữ em bằng ý nghĩ
níu kéo
lân la

em giờ cũng ngồi lì
viết những bài thơ như văn cắt đoạn
bắc cầu
xuống dòng
rồi cũng sẽ lì lì
đưa anh ra vùng ánh sáng

tình yêu làm sao che giấu
tình yêu làm sao phải che giấu
nếu hết yêu rồi
lại chẳng cần giấu che

ai bảo anh
yêu làm chi cái đứa hay nói
lựu đạn
bất cần
như em...

bom hẹn giờ
khi nào sẽ nổ...


Biến cố

 

Người đàn bà

gục đầu vào vai người đàn ông

mà khóc

 

Người đàn ông xoa đầu an ủi

Hình như em yêu anh hơn

Lúc chúng ta vừa mới cưới

10 năm

 

Cô gái như em

Độc lập đến không thể độc lập hơn

Phụ thuộc đến không thể phụ thuộc hơn

 

Em cũng có vài tật xấu

Người đàn bà cười trong nước mắt

 

Nhưng em yêu anh hơn

Sau khi em bị ung thư!

 

– Trần Hạ Vi

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vào những ngày cuối năm 2023, khi mà người Mỹ bắt đầu chuẩn bị cho những bữa tiệc Giáng Sinh, năm mới, bàn tán chuyện mua sắm, thì chiến sự giữa Isarel và Hamas chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Trên vùng đất thánh của cả ba tôn giáo lớn, những kiếp người lầm than chỉ mong có một ngày hòa bình, một ngày không bom đạn. Cũng vào những ngày cuối năm 2023, người Mỹ bắt đầu nhìn thấy một viễn cảnh Ukraine bị bỏ rơi, phải chấp nhận đổi đất lấy hòa bình. Nhiều người Việt cho rằng Ukraine sắp là một Việt Nam Cộng Hòa khác, một đồng minh bị Mỹ bỏ rơi, nhưng sau một thời gian có thể nhanh hơn nhiều.
Vào ngày 6 Tháng 12, giới truyền thông Mỹ đồng loạt đưa tin Taylor Swift, nữ ca nhạc sĩ đầy tài năng, được tạp chí Time vinh danh là “Nhân Vật Của Năm 2023” (Person of The Year). Đây là lần đầu tiên một ca nhạc sĩ được bình chọn danh hiệu giá trị này, càng nhấn mạnh thêm sự thành công và sức ảnh hưởng của cô gái hát nhạc pop-đồng quê. Trước đây, nhiều nhân vật được Time chọn từ năm 1927 là các tổng thống Hoa Kỳ, những nhà hoạt động chính trị lỗi lạc.
Bốn câu thơ này được bố tôi (nhà văn Doãn Quốc Sỹ) ghi lại như một giai thoại văn học, làm lời tựa cho tác phẩm Mình Lại Soi Mình. Bố tôi kể rằng khoảng năm 1984, phong trào vượt biên đang rầm rộ. Một người bạn mới gặp đó, mà hôm sau đã vượt biên rồi! Vào một ngày đẹp trời, bố tôi đạp xe từ Sài Gòn qua Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ để thăm chú Nguyễn Đình Toàn. Đến giữa cầu thì thấy chú đang đạp xe theo chiều ngược lại, cũng định đến thăm mình ở căn nhà hẻm Thành Thái. Hai người bạn gặp nhau giữa cầu. Có lẽ chú Toàn đã nhìn những cánh đồng lúa bên Thủ Thiêm, tức cảnh sinh tình, ngẫu hứng làm ra bốn câu thơ này.
Hôm đó, một chàng đương từ Sài Gòn đạp xe tới thăm bạn ở Làng Báo Chí bên kia cầu xa lộ. Chàng vừa đạp xe tới cầu thì gặp bạn cũng đương từ bên kia cầu phóng sang dự định về Sài Gòn thăm mình...
Có một người sống trong thành phố, bận rộn, tranh đấu, xông pha, lăn lộn giữa sự phức tạp như một sinh trùng bị mắc lưới nhện vẫn phải vùng vẫy để sống, để chờ ngày bị ăn thịt. Một hôm, ông ta đi du lịch, thấy một phong cảnh đẹp đến mức lặng người, cảm thấy siêu thoát, nhận ra đạo lý của mục tiêu tại sao con người tồn tại. Nhưng vẫn phải trở về phố cũ, y như Lưu Nguyễn phải trở về làng cũ vì những lý do chính xác, vì lẽ phải của những bổn phận làm người. Ông vẽ lại phong cảnh đó trên một vách tường lớn. Mỗi khi đời giông bão, mỗi khi hồn âm u, mỗi khi trí khổ não, ông đến trước bức tranh, nhìn ngắm, ngẫm nghĩ để tìm thấy sự thanh thản, sở hữu cảm giác bình an. Ông nghe được tiếng hát “chiều nay vang lừng trên sóng.” Ông thấy được “Âm ba thoáng rung cánh đào rơi. Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời.” Hồn ông “lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan.” Những giờ phút tĩnh lặng đó, tâm trí ông “Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quên … là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi…”
Bùi Giáng qua đời tại Sài-gòn tháng 10-1998, tới tháng 10 năm này, 2023, đúng là 25 năm, một phần tư thế kỷ “Vắng bóng người Điên giữa kinh thành”. Trong tất cả các bút hiệu của Bùi Giáng, Sáu Giáng là tên hiệu dễ thương với mọi người, Bùi Giáng lại thích “anh Sáu Giáng” nhất; bởi/từ cái gốc gác quê mùa, đồi sim, ruộng lúa, tiếng gà trưa, con cò bãi nước xa, cái nền nhà lát gạch hoa, đứa con thứ sáu trong gia đình tộc Bùi, thằng bé Giáng tập bò tập đi.
Tôi để ý đến hắn, không phải vì cái tên với cái họ “lạ”, họ Mai. Cũng chẳng phải vì hắn là công tử con nhà giàu. Nghe nói ba hắn đi qua Mỹ từ ngày chạy loạn 30/4, nên cuộc sống mấy mẹ con rất ung dung khá giả. Mới học lớp 6 thôi, mà hắn đi học mặc quần tây áo sơ mi “đóng thùng” chỉnh tề, mang giày xăng-đan, tay còn đeo chiếc đồng hồ nữa cơ...
Ghi lên đá một thuở áo sờn vai / Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng / Nợ máu xương, nợ người lận đận / Của một thời vàng tím trẻ trai...
Một buổi trưa chan hòa ánh nắng trong vắt như thủy tinh của một ngày nắng ấm cuối đông, chớm bước sang xuân. Cảnh vật như bừng sáng dậy sau những ngày u ám. Tôi và Thi ngồi bên nhau tại một nơi vắng vẻ trong khu vườn sau nhà, dưới tàn cây mít, gần bên chiếc cầu ao soi bóng lung linh trên mặt nước đang gợn sóng lăn tăn...
Tôi có một người anh cá tính hoang nghịch trổ trời mà lên. Từ nhỏ, thích trèo cây trong vườn. Có bữa leo phải cành ổi giòn bị gãy, thế là anh rớt xuống nghe uỵch một cái như trái mít rụng. Anh đau điếng cảm giác rêm ram cả mạnh sườn...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.