Nguyễn Thị Khánh Minh , Nguyễn-Hòa-Trước, Trịnh Y Thư

20/01/202300:00:00(Xem: 2871)

 

Minh-họa-Đinh-Trường-Chinh
Minh họa Đinh Trường Chinh.

 

 

NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

 

Muôn dặm xuân xanh

  

Thưa người nước mắt bình minh

Cái trong veo để phục sinh lại đời

Thưa người những bước rong chơi

Đưa nhau ngàn dặm nụ cười tung tăng

 

Sóng cao vực thẳm thưa rằng

Chân con kiến bé cứ lằng lặng đi

Mùa nào hút cánh thiên di

Qua sông núi biếc. Sợ gì nắng mưa

 

Mộng nghe anh vũ gọi mùa

Táo lên chín đỏ về thưa thốt rừng

Tháng năm ai trẩy hội mừng

Theo chân nhau bước cỏ từng ngọn xanh

 

Thưa người nước mắt long lanh

Là ánh trăng. Là đêm thanh. Nguyệt rằm

Nhẹ lòng. Ru hết tháng năm

Vì nhau. Muôn dặm xuân xanh. Thưa rằng...

 

*

 

Đồng dao ta

 

 

Đồng dao ta, tập tầm vông

Ỡm ờ có có không không. Hẹn hò

Xòe hai tay… một tẽn tò

Đồng dao ta, tập tầm vó

Tìm chi không không có có. Đùa chơi

Xòe hai tay… một ngậm ngùi

 

Mỏi cổ ngẩng theo tầm với

Trời trên cao mây cứ nổi trêu ngươi

Xin cùng con gió, dài hơi…

Ú tim đất trời hú gọi

Bóng nhân gian chắn một cõi u sầu

Mây xa vực thẳm ngang đầu… 

 

Hóa ra mình đã lạc nhau

Bao năm tìm bóng mà đâu với hình

Cho ta giờ lại có mình…

Ngồi xuống với nhau tình tự

Cõi buồn xưa nhập cõi chữ âm thầm

Tạ nhau, hai cõi tình thâm

 

Nông nỗi lệ dài lệ ngắn

Xóa làm sao cái bóng đậm đêm thâu

Để dài bước tới mai sau

Năm mười… ta trốn đi đâu

Mở con mắt hát ví dầu ầu ơ

Buông đi mà mộng bất ngờ

 

Chiêm bao Nhân Gian Kỳ Ngộ

Dải lụa xanh bay duyên nợ bềnh bông

Bước ra với ngọn cỏ hồng

Thôi nhân gian, thôi có không. Thôi, hòa…

Tầm vông, chờ bông nở hoa

Dài hơi tiếng gọi nhau. Và gió bay

 

– Nguyễn Thị Khánh Minh

 

*

 

NGUYỄN-HÒA-TRƯỚC

 

xuân theo chim đêm về trên đồi

 

hương xa phân phất vò viên mảnh

khảnh bụi giao thừa lư cọ bóng

thở bảy nhịp ra thăm cõi ngoài

chim đồi hô tụng xuân đang ngai

 

chỉnh trang sửa mũ đê đầu đón

cánh trắng len vào bây bẩy đêm

bay ngang nửa chạm gờ tim ấm

biết bám vào đâu tơ chẳng chìm?

 

ngất ngây đất sỏi khoanh vồng cỏ

đai áo phùn rươi hồng gót thỏ

thẻ nhúm thông tua vẩy vuốt lời

tụng phù phép cặm đầy ngách gió

 

suốt vật vờ lau khung dệt bụi

bặm lim dim mắt lỗi khe nào?

ngây thơ suốt kén râm ran hỏi

ân nợ chi luồng biên sợi nhau!

 

bột kem ken ẩm chín mương tay

đắp ngực chăn cừu nhốt vũ mây

sướt sượt chỉ bào se gãi dột

ngôi nghiêng tóc chải rợn trần ai

           

nương dốc ê hề luống đánh sẵn

thông thiêng mù vẩy tháp bình minh

chon von vọng gác cây rừng nhắn

chớ máy động môi trầm giọng kinh

 

chống gậy lần leo thời vĩnh thọ

hân hoan xa giá gửi theo hầu

chèo hao hức khoắng nheo nhằn sóng

khói độn cong hồ buồm tốc nâu

 

sơn ca hẹn mở màn nghi lễ

đuôi đóm mày liềm ló hạc nai

đào bích câu vườn mưng mứt nhựa

chiết sương cất rượu rịn nhầy khay

 

thả sao dầy là vụ sẽ mỏng

cởi nhạc thiều thì khí sẽ yên

đủ mộng du rồi gà gáy rạng

tết vần treo tranh cổ thi thiên

 

nặn vú gái soan rìn rịn phấn

mặt hoa chổi múa tinh tươm ngấn

gân tanh tách lục diệp khuyên tròn

trà ấm sôi tăm hồn kiện tráng

 

– Nguyễn-hòa-Trước

(2023)

 

*

 

TRỊNH Y THƯ

 

10 bài Hokku Xuân

 

1.

Tầm xuân một nụ hé

     Sướt mướt đêm hôm vũ mộng

          Long lanh hạt nước tròn.

 

2.

Vú xuân mây mẩy

     Đóa hương phong nhị hớ hênh

          Ngẩn ngơ hồn bóng quế.

 

3.

Giấc mơ xuân u hiển

     Trời xanh và đá vàng

          Góc buồn lệ nhỏ tan.

 

4.

Bốn bề xuân khóa mộng

     Không thấy nàng bên trong

          Một mình ta u cư.

 

5.

Xuân tiêu nhất khắc

     Một cơn gió thoảng qua

          Ngọn nến chừ muốn tắt.

 

6.

Mưa xuân vân vi hạt

     Tơ trời mong manh lắm

          Vân mòng làm sao rồi.

 

7.

Ngờ cõi này không thực

     Ta nương náu xuân miên

          Chỉ thấy hoang cổ mộ.

 

8.

Xuân tàn trên hoa tàn

     Nắm cỏ huyên còn nhớ

          Một đời người đã qua.

 

9.

Nhớ xuân trong cổ tích

     Bên kia giồng bờ bụi

          Bóng hình chẳng còn ai.

 

10.

Xuân khứ… Ừ, biết rồi

     Thôi thôi, đừng nói nữa

          Nói nữa cũng vậy thôi.

 

– Trịnh Y Thư

(2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ô, các anh chị em, / thuở xa xưa, đã có lần, / phải chăng các người / đã từng giống tôi, / trước khi được làm nhân loại? / Phải chăng các người / đã tự nguyện / hiến thân ít nhất một lần, / rồi không bao giờ / dâng hiến lần nữa?
chiều nay / nơi chốn này anh gặp lại em / đóa hoa tulips em / rực rỡ trong màu áo vàng thanh khiết mảnh mai như hạt mưa bụi chiều đông / và dường như nụ cười trên môi em / có chút gì hao gầy, se sắt.
uy nghiêm chuông mõ ngân vang / dõng mãnh lời kinh dát đá vàng / người đến mím môi cười oan nghiệt / kẻ đi nghiên mực diễn ngàn trang.
Có thể chúng ta ghiền cà phê, không ghiền quê hương. Cả hai đều đắng. Một bên có thể pha đường. Một bên cần pha máu. Đứt tay đã đau. Huống gì bứt ruột xé gan.
--- từ biệt nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ (1952-2021) Đêm lặng lẽ, chờ năm uẩn tan theo nghiệp, bạn về đâu kêu giữa trời nghiêng cánh nhạn nguyện qua bờ dứt thảm sầu. Mở trang kinh, đọc lời Phật vô lượng khổ ngàn kiếp xưa chờ nến tàn theo lửa tắt nguyện chúng sinh khắp qua bờ
̶ ̶ ̶ ấu trùng sâu trong cuộc hóa thân làm bướm / một sáng cây liễu rủ trước sân tươm từng giọt / từng giọt sương mai lả chả trên tóc trên trán / hai má man mác ửng hồng buổi hừng đông / nhẹ nhàng nàng chấp cánh bay về phía mặt trời / lãng đãng ngút ngàn trên nền mây ám khói / rồi mất hút trong cuộc thử nghiệm xã hội thô bạo
Mồng Hai ngửa bàn tay ra hứng / Tuyết trắng như đường giữa kẽ tay / Nếm vị thời gian nghe chút mặn / Mặn ngọt chia chung nỗi vơi đầy.
Có phải em về theo nắng / bay vào khuya giấc chiêm bao / thức dậy chờ đêm tóc rũ / mấy thuở thức với trăng sao / Có phải anh từ trăm kiếp / về tìm em bạc mái đầu / dặm ngàn mưa khuya còn thức / chim buồn nghiêng cánh về đâu / Có phải tình nhân về gọi / ẩn lời cổ ngữ ngàn năm / chép vào dòng thơ nước mắt / hát theo lạc khúc cổ cầm
Ồ bé ngoan, anh biết dù bé có làu bàu vài tiếng với mẹ khi bị phá giấc ngủ nhưng rồi bé cũng mau mắn rửa mặt, đeo đèn lên đầu, tay xách bị, tay xách cây dùi sắt được ba trang bị rất tốt, và chạy ù về hướng ấy/ Đây, vườn hoa em: núi rác khổng lồ ở ngoại ô tập trung tất cả cặn bã của thành phố đông dân nhất nước/ Người phố thị dạo chơi vườn hoa xuân trăm sắc thì nơi đây em có rác rến muôn nghìn màu
ngước mặt nhìn trời, mùa xuân vuốt tóc/ từ chốn thinh không, rụng xuống dòng thơ / ẩn hiện đâu đây vài chữ hững hờ / buồn đọng lại bờ sông con nước đục / nghe trong gió vang tiếng cười xanh lục / đôi mắt liêu trai tù ngục cuồng si / một vẫy tay, một lời nói thầm thì / góc tối nhỏ, cạn ly, đời trăm mối