THƠ THÁNG BẨY

28/07/202216:41:00(Xem: 2104)

THƠ THY AN

2- Ann Phong, Day Dreaming, 8x8, acrylic with found objects, 2019.2
Tranh Ann Phong.

  

Đếm lại bạn bè

 

bao nhiêu cô đơn hẹn nhau nơi này

chất chồng từng mảnh đời ngang dọc

(đôi khi ngang trái)

đóa hoa héo giữa lòng đại lộ

và giọt mưa nằm yên trên viên sỏi xám đen

 

thời gian đi qua

thật nhẹ nhưng thấm lòng 

ngược xuôi những bước chân trần thế

ai  quên, ai nhớ

bên rìa những phế thải trần gian

 

những câu hỏi tưởng vùi sâu

lại nổi lên từ nước

từ trái tim em rung động

có thể lần cuối cùng

em thấy chiếc lá rơi từ trên cao

như những vô định cuộc đời

rụng lên viên sỏi cạnh tường rêu ẩm mốc

 

người đàn bà nhớ thuở vàng son

cười bên cạnh kẻ làm vườn tưới hoa còm cõi

sợi tóc trắng như một nhắc nhở

con sâu nằm im trên lá

con mèo vàng ốm đói

khu vườn thở hơi dài ngắn

buổi chiều nghe nắng tắt trong lòng

 

điểm danh những bạn bè trên bài thơ chữ dối

chỗ ngồi xô lệch

vụng dại đọc tên và nhớ lại ảnh hình

bao nhiêu đã tàn phai

như ngày lần lữa trên tay

một góc phố nghèo, em giữ dùm tôi

dành cho mai sau trở lại

 

mặt đất bao la

ôi núi sông bát ngát tấm lòng

 

thy an   


 

THƠ CHÚC THANH

1- Ann Phong, The Female Stories, 42x50, Litho print and acrylic, 2019
Tranh Ann Phong.

 

Mộng cũ

 

Trời đem dông bão về ngăn lối

Làm cánh chim bay lạc cuối trời

Xứ lạ tình buồn như cỏ mọc

Quê nhà mộng cũ áng mây trôi

 

Chốn xưa từ độ xa vời vợi

Đã mấy lần thu ở cuối đường

Vất vả tình còn năm ngón nhỏ

Ngồi vùi tránh bóng tóc pha sương

 

Bao giờ trở lại thăm quê cũ

Ngắm những lối xưa những phố phường

Để lắng nghe lòng như nước chảy

Êm đềm ngấm xuống mạch quê hương.

 

 

Tiêu dao

 

Rẽ hoa nhẹ bước xuống thuyền

Mây bay từng dải nghiêng nghiêng sườn đồi

Mặt hồ như tấm lụa phơi

Thuyền tôi vô ý tách đôi mặt hồ

Sóng lan bờ đá xanh mờ

Lòng như ngọn gió quanh bờ tiêu dao

Hỏi thông đứng tắm nắng đào

Sống lâu có nhớ lối vào bồng lai?

 

 

Tình yêu

 

Buổi sáng nhìn mây bay

Nhớ nhau như người đói…

Chiều về nghe gió thổi

Nhớ nhau như người say

 

Tình yêu không phải lửa

Sao nung nấu tâm can.

Tình yêu không là núi

Sao tình đầy gian nan?

 

Tình yêu không phải khói

Sao lòng buồn như mây?

Tình yêu không phải rượu

Sao mắt nhìn như say?

 

Tình yêu không là lụa

Sao vương vấn như tơ?

Tình cũng không có tuổi

Sao bỗng thành thiên thu?

 

Chúc Thanh

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...
Treo cổ lên / Mặt trời đen / Đầu cúi xuống / Nhất điểm hồng...
Trang Thơ Thứ Bẩy tuần này hân hạnh có sự góp mặt của nhà thơ Hoàng Thủy Trâm, lần đầu đến với Việt Báo, cùng các nhà thơ khác Lê Hưng Tiến, Lê Chiều Giang, Trần Hạ Vi, mỗi người một phong vị thơ, một thể cách sáng tạo, cùng làm nên tiếng nói thơ của thời đại mình đang sống, cùng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Cõi thơ Viên Linh là cõi nhân sinh đầy hệ lụy của định mệnh. Định mệnh của một dân tộc điêu linh, lưu lạc. Định mệnh của con người bé nhỏ và yếu ớt trong dòng chảy cuồng lưu của kiếp sống. Định mệnh của tình yêu mệt mỏi, chán chường và bất trắc. Thơ Viên Linh là một biểu hiệu cho Con Người như là một hữu-thể-tại-thế với tất cả những khổ đau và hoan lạc. Ông vừa tạ thế hôm cuối tháng Ba vừa rồi, Việt Báo trân trọng đăng lại một số ít thơ của ông như một nén tâm hương gửi đến người Thi Sĩ quá cố.
tôi đã thấy đủ, nơi đây | những thay đổi làm chóng mặt | vũng nước xưa ễnh ương kêu khàn giọng | nay đèn thức trắng