Thu non
lá chếnh choáng chạm thu gọi gió
mùa gây men,
sắc biếc phai vàng.
em lũ lượt như là cánh bướm
sáng thu non về với cội cây ngàn...
thu non nõn mới vừa phai phai biếc
mới dậy men lớt phớt tơ vàng
nắng như nắng mới nhìn bối rối
mùa thu non thẹn chạm lá cây làng?
mai thức giấc vùi tiếng ve vào đất
tóc xanh dài níu ngọn gió thu sang
và nghe chớm tiếng lá rơi thật khẽ
môi thu non ngòn ngọt lá thu vàng.
thu đang non nghĩa là còn... đang chát
cái vị chua me dốt vẫn trên cành
ta sẽ đợi... dâng mùa thu chín
lá bây giờ thiêm thiếp ngủ mơ xanh...
Chiêm bao bao trái cà na
Tuổi thuở học trò
Da đen mùa nước xâm xấp, củ năng, củ ấu
Bắt cá, mò cua, chăn trâu, lùa vịt…
Lúc ngẩn ngơ bên sen, súng…mơ buồn!
Chưa vội tròn trăng tóc hoe hoe nắng
Trái cơm nguội chát, trái bần chua…
Bàn tay ngón trắng,
Đêm mơ hoàng tử đeo… bùa?
Thôi lăn trái mù u, những thẻ tre ghè chân váng phèn vằn vện
Mùa sim môi tím, mắt tím…
Câu đồng dao “Chi chi, chành chành”
Em hóa thành vàng ảnh, vàng anh.
Thoắt mà mấy mùa nước nổi,
Cây cà na dưới bến, neo thuyền
Răng cắn trái cà na đắng,
Đọng trên môi, chua ngọt đầu đời…
Cây cà na lá xanh nét lông mày,
Trái non ngày nhu nhú
Lén bỏ cặp bàng, trường xã…
Đắng còn vướng vất buổi chia tay?
Đêm ở phố. Cà na giầm trong hũ, chấm muối
Môi tím xưa, hồng trong màu ớt?
Bàn tay rửa sạch… phèn,
Khoe ngón búp măng?
Nằm mơ trái cà na xanh ngằn ngặt
Nhớ mùi… bùn, mùi vịt, mùi trâu
Nhớ tuổi trôi qua mùa nước nổi
Trưa chang chang, lá sen, súng đội đầu!
Trái cà na cộm… chạm vào chiếu, gối
Tay vốc mùa chơi ô ăn quan
Giật mình trái cà na… khóc
Vùi trong ngọt ngào. Đắng, chát lại về quê?
(Vàm Cỏ, tháng 7/2013 – TX. 2020)
Những ngón tay
Ngón ngoan, ngón xinh, ngón thiên thần…
Ngón nội trợ, ngón nấu ăn, ngón may vá
Ngón đeo nhẫn, ngón anh dắt em đi trong vườn tình ái
Tất cả chụm vào ngón lá, ngón hoa…
Ngón nuôi con, ngón tình tang mệt lả
Ngón chỉ đường, anh lạc lối quanh co?
Đêm rơi xuống vở kịch đời
Vở kịch mở màn. Đêm chiêm bao
Giấc mơ không có ghế thượng hạng
Tôi ngồi xem, hơi thở cồn cào
Có ánh trăng qua khung cửa hẹp!
Một đời người gian lao, sướng khổ
Đếm thời gian khôn lớn thành người
Không có vai hài, thiếu nụ cười
Đường gai chông, lối đi khập khiễng?
Vở kịch mười năm, sáu mươi năm...
Đằng đẵng những tháng ngày ở trọ
Lưng lưng chén cơm đường, cháo chợ
Vị đắng cay độ thuở trăng rằm!
Đạt cao trào chưa? Nút thắt kịch
Mấy hồi, sương thấm lạnh giấc mơ?
Khoe áo công hầu, mang hia, mão
Chưa hàng thần, công dân loại... đơ!
Thoáng chán, quên tuồng, quên tích cũ
Màn buông vừa chợt giấc mơ phai
Đã quá hoàng hôn còn nấm nuối
Chút ráng ngày trôi theo mây bay...
Còn chút nữa, hậu trường tiếng nhạc
Nhịp vỗ tay rời rạc bám theo
Mai cát bụi, hồn xanh ngọn cỏ
Nhớ cõi người làm mảnh trăng treo!...
– Trần Hoàng Vy