Tôi trồng vườn rau lưu động trên xe kéo.
Trời lạnh đắp mền. Trời mát mang ra tắm sương.
Trời nắng cháy, che dù. Trời gió bão, núp dưới chân giường ngủ.
Rau trở thành con cháu trong nhà.
Làm bạn đồng hành với bún, phở, cơm, canh, bánh tráng...
Rau dạy tôi nhiều điều đã biết nhưng không thật sự quan tâm.
Rau hỏi tôi:
- Có hiểu vì sao rau trồng nhà thơm hơn rau ngoài chợ?
Rau dạy tôi:
Muốn đời mọc nhiều lá non, lá xanh,
chân phải mọc nhiều rễ.
Muốn lòng được bình an,
đừng quan trọng trổ hoa, mà quan hoài nở lá.
Muốn sống vui qua ngày,
phải mùi vị Tía tô, Húng, Răm, Thơm, Tàn ô, Kinh giới...
Muốn chinh phục lòng người,
phải hiến thân cho họ ăn.
Tôi không thích ăn rau.
Vợ tôi rất yêu rau.
Khi rau mơn trớn môi nàng, tôi cảm giác vô dụng.
Khi rau lăn lộn sung sướng trong lưỡi nàng,
tôi tưởng tượng những điều không muốn viết ra.
Khi rau với nàng là một,
tôi biết mình chưa được như rau đến tận cùng tình ái.
Tôi trồng vườn rau lưu động.
Tập chăm chút những gì người Việt xem thường.
Tập yêu thương những gì dân tôi lơ đễnh.
Tập làm đôi điều hữu ích cho vợ hài lòng.
Rau trồng nhà
được chăm chút, được yêu thương,
thơm hơn rau ngoài chợ.
Rau còn biến cải như vậy,
hồ huống chi người.
Ngu Yên