Qua Đi Những Cơn Đau Cuối Năm

23/11/202010:46:00(Xem: 2388)
minh hoa Doi Doi-Van Ni
Minh họa: Đinh Cường 




Còn đau không

tiếng chim kêu buồn nơi nhánh sầu đông trước ngõ

phù sa cuộn đục trên sông dài bờ bến mông lung

rác rưởi lầy nhầy ung thối ngày tàn thu

bầy ruồi nhặng no bụng buồn tung cánh

gia tài dành dụm một sớm tan bay

 

Trường giang sóng gợn khua hồn nước

trường sơn mây phủ lấp quê nhà

cơn đau dai dẳng ngày vô tận

khóc cuộc tình chung như nước dâng

 

Còn đau không

điều gian dối nào rồi cũng lần hồi rơi rụng

lá vàng lả tả ngày thu sang

niềm tin yêu từng đặt nơi huyễn ảo

hãy khóc một lần khi mặt trời lên cao

 

Vó ngựa cuồng rông đường thiên lý

theo về bụi đất rợp đồng hoang

mắt xanh đã mờ dấu kim-cổ

tự tình rớt lại những bâng khuâng

 

Còn đau không

tiếng ai khóc nấc nơi phòng đợi

những người áo trắng căng thẳng vào ra

dịch bệnh tràn lan không biên giới

ôm ngực đau buốt cuộc chia xa

 

Sắc xuân tiềm ẩn nơi màu lá

nhộng chuyển mình vỏ kén vươn ra

vỗ cánh lần đầu cho chu kỳ ban sơ loài bướm

phảng phất hương về từ ngọn gió mơn man

những nụ mầm từ lâu ươm ấp

sẽ nở bừng chào ngày mới phong quang

 

Còn đau không

những con tim lụi tàn héo hắt

hãy buông xuống nơi đây giây phút này

những mê vọng cuồng tưởng trần gian

thành-bại gì rồi cũng qua hết

cười tràn sảng khoái chờ xuân sang.

 

California, ngày 24 tháng 11 năm 2020

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Độc giả nào đọc thơ Ngu Yên trong 36 năm qua (từ 1985), có lẽ cũng nhận ra, thơ của ông luôn luôn thay đổi vì luôn luôn tìm tòi, đào sâu bí ẩn của thi ca. Ông đã từng xác nhận, hành trình làm thơ là thứ yếu, mục đích lớn hơn, là truy lùng và dự đoán thơ thế giới và thơ Việt trong tương la. Ông là người thám hiểm phiêu lưu.
Thị Ngạn am một “ Góc Tùng” tự tại / Hai nẻo đường gánh vác nặng trên vai / Thân gầy gò ý chí chẳng đơn sai / Phách kim cang trong hình hài lau sậy
Vào thời điểm này, phải chăng thơ đã là món ăn tinh thần lỗi thời, mất hương vị quyến rũ, thua mùi phở hấp dẫn khi đói bụng? Đúng như vậy, có đói mới thèm ăn. Làm sao biết tâm tư của bạn đang đói? Hỏi thử nó có mệt mỏi, có căng thẳng, có phiền muộn chuyện đời, có ghét bỏ người khác? Nếu có, đúng rồi, nó đang đói. Thơ là món ăn tinh thần cổ truyền từ tiền sử. Nếu tiểu thuyết là bữa tiệc, truyện là bữa ăn tối, thì thơ Việt chính là phở. Một món ăn độc đáo cho bất kỳ người Việt nào tại gia hoặc tha hương.
cố gắng không rơi tõm xuống hố chữ nghĩa đen ngòm / đặc trưng của những ngày giãn cách xã hội theo chỉ thị / bầm dập nhừ tử sau cú trượt trên thang cuốn thời gian / hẹn một ngày có dịp chén thù chén tạc đưa cay ngả mặn /
khi đồng bằng cất tiếng ru của dòng sông / đất trời sẽ trở mình / thức dậy theo tiếng kêu tình nhân sông núi / tuổi xế chiều và bóng tối / đồng lõa một chút yêu nhau vội vã / như chén tương phùng uống cạn bình minh
giả sử niềm tin vẫn sáng soi / xác tín như bàn thờ trang nghiêm trong nhà / khói hương xì xụp vái / cầu người đã bỏ ta đi / đừng bỏ ta đi
Ngô đồng một lá rơi / Nhìn mắt em thoáng thấy / Mùa Thu, vàng đến rồi
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng / Có khi bằng đường cong / Có khi bằng con đường dích-dắc / Có khi lại là những dấu chấm / Tưởng rất gần / Mà nối hoài / Hụt hơi / Không đến
Sáng và tối, mẹ và cha, âm và dương... đó là cánh cửa nhị nguyên đối đãi mở ra cái muôn màu muôn vẻ của đời sống này. Sáng và tối tuần hoàn lẫn nhau cho chúng ta cảm nhận về thời gian, cho nhãn quan chúng ta cảm nhận về bóng và hình. Bóng và hình này qua giác quan thi sĩ Khánh Minh và được nữ sĩ ghi lại cho nhân thế qua thi tập Ký Ức Của Bóng. Sau đó Khánh Minh “giải thoát” cho Bóng khỏi cái tạm bợ của một cảm xúc bất chợt, thả Bóng và cảnh giới miên viễn của bầu trời Thi Ca qua tập Bóng Bay Gió Ơi. Lần này trở lại với tập thơ Đêm, Bóng “về quê” thăm lại nguồn cội của chính mình. Chính trong Đêm Bóng ẩn mình an trú trong tịch tịnh. Cánh cửa nhị nguyên sáng tối khép lại, tịch tịnh của màn Đêm hiển lộ như là một biểu tượng cho cảnh giới không có thời gian mà Khánh Minh tạm gọi là “Nơi Dừng Lại Của Thời Gian Vĩnh Cửu”
Người đàn bà thức dậy / bỏ đi lúc mờ sương / vết trũng trên mặt giường / Còn ngập đầy bóng trăng.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.