Cầu Tiêu Nơi Đề Phòng Ngồi Lâu.

20/11/202022:39:00(Xem: 3028)
h9
Minh hoạ: Nguyễn Việt Hùng

 


Đến giờ này tôi vẫn quen nói: “Đi cầu tiêu”.

Chữ “toilet” nghe xa lạ, không kỷ niệm.

Chữ “restroom” không có cảm giác.

Ở Mỹ gần 50 năm,

vẫn chưa quen một số văn hóa,

như con ong quen hút mật hoa chanh,

hút hoa cam tìm đâu ra chất chua.

 

Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi.

Nơi đó trở thành quen thuộc.

Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu,

ngồi rất lâu.

Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.

Nơi có thể đọc sách cấm, tưởng tượng về phụ nữ,

không sợ thiên thần dòm ngó vì họ ớn mùi hôi.

Tôi không bao giờ quên lời ngoại nói:

“Mỗi sáng phải tập đi cầu.

Mỗi tối trước khi ngủ, phải cho đầu óc đi cầu tiêu”

Đêm đêm tôi nghe ngoại lầm bầm đến khuya trong bóng tối.

 

“Đi cầu tiêu”,

nghe gần gũi, đôi khi, miên man kỷ niệm.

Lần về thăm Việt Nam,

tôi vào nơi quen cũ,

ngồi rất lâu tung hoành với hình ảnh xưa.

Táy máy, lỡ đánh rơi nhẫn cưới.

Nhìn xuống.

Cái lỗ đen hăm dọa, há hốc miệng thách thức.

Bần thần,

Tôi phải tìm lại nhẫn,

nếu không, vợ sẽ nghi bia ôm.

Cảm giác ghê rợn

khi tay mò sâu vào lỏng bỏng

rồi sền sệt.

Buồn nôn.

Chợt cảm thấy sung sướng tràn ngập.

Vui mừng không thể tả.

“Em, anh đã tìm được rồi.”

Ngu Yên

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Mắt tháng Tư không còn hạt lệ. Mắt tháng Tư chiêu niệm màu cờ. Mắt tháng Tư chập chờn bia mộ hồn tử sĩ từ cổ kim thao thức. / Mắt tháng Tư rưng màu huyết phượng. Mắt tháng Tư ngào cơn huyết biển. Thân giạt cỏ bồng hồn khua nước bao lâu rồi thủy mộ. / Trái tim người đi rơi dần từng mảnh, buồng ngực khô nhớ gió phương nam máu đỗ quyên khắc khoải quê nhà. / Mắt tháng Tư nở bông hoa trên cành hy vọng mỗi đóa hoa như một giọt nước mắt hồng rơi xuống trái tim tôi. / Mắt tháng Tư dẫu ngàn năm vô tự, mảnh lao đao lịch sử. Lật từng chương… / Giấy mực đời chép ra, ví thiếu. / Lấy da này viết để tạ nhau…
tháng tư đưa tay nhặt / vỡ nát của ngày xưa / còn đây, chồng sách cũ / những quả chín trái mùa / còn đây, chiều gió nổi / những ngôi mộ rạp mình / bia gỗ nào run rẩy / hồn linh nào tủi thân / chiến trường lâu đã nguội / hơi sắt và hơi đồng / mấy chục mùa hoa rụng / hư không tìm hư không
Tập “Thơ Khánh Trường” ra đời chỉ để “Vui thôi mà”, gồm ba phần: Phần 1: Ngẫu Hứng. Phần 2: Mai Anh Về Miền Trung & Những Bài Thơ Khác; và Phần 3: Khổ Lụy. Ngẫu Hứng là phần tôi thích nhất, tập hợp những bài thơ ngắn “bất chợt nẩy ra trong đầu”. Thơ được viết tự nhiên, không màu mè, không cơ bắp, không gồng, không làm dáng. Là phần mở đầu, Ngẫu Hứng cũng là phần tách riêng khỏi tập thơ, ở một vùng đất cao hơn, trên một khí hậu tươi mát, có nhịp sống tâm linh riêng. Trong khuôn khổ bài này xin chỉ đọc phần “Ngẫu Hứng”.
Ta. Ngồi một mình / Trên nóc nhà / Buổi sáng / Trước ngày bỏ đi / Khói thuốc tan trong mây/ Rượu. / Đổ đầy máng xối...
thầm thì mấy câu không nghe rõ / rồi tan theo con đường dọc hàng cây bạch quả / màu xanh nồng nàn / thành phố trú lạnh nhìn về hoang vu / lủi thủi những người đàn bà trong góc tối...
tháng này chợt ho khan tưởng chừng vỡ ngực / lê từng bước ngả nghiêng / đầu óc chấp chới trong cõi lặng / đâu đây nghe từ tận cùng xa vắng / lũ đười ươi cười buốt não thắt tim...