Đến giờ này tôi vẫn quen nói: “Đi cầu tiêu”.
Chữ “toilet” nghe xa lạ, không kỷ niệm.
Chữ “restroom” không có cảm giác.
Ở Mỹ gần 50 năm,
vẫn chưa quen một số văn hóa,
như con ong quen hút mật hoa chanh,
hút hoa cam tìm đâu ra chất chua.
Khi còn nhỏ, mẹ thường nhắc đi cầu tiêu vì tôi ham chơi.
Nơi đó trở thành quen thuộc.
Khi đi tu, trong nhà dòng, tôi thích vào nhà cầu,
ngồi rất lâu.
Khi đã quen không khí, yên tĩnh, không ai quấy rầy.
Nơi có thể đọc sách cấm, tưởng tượng về phụ nữ,
không sợ thiên thần dòm ngó vì họ ớn mùi hôi.
Tôi không bao giờ quên lời ngoại nói:
“Mỗi sáng phải tập đi cầu.
Mỗi tối trước khi ngủ, phải cho đầu óc đi cầu tiêu”
Đêm đêm tôi nghe ngoại lầm bầm đến khuya trong bóng tối.
“Đi cầu tiêu”,
nghe gần gũi, đôi khi, miên man kỷ niệm.
Lần về thăm Việt Nam,
tôi vào nơi quen cũ,
ngồi rất lâu tung hoành với hình ảnh xưa.
Táy máy, lỡ đánh rơi nhẫn cưới.
Nhìn xuống.
Cái lỗ đen hăm dọa, há hốc miệng thách thức.
Bần thần,
Tôi phải tìm lại nhẫn,
nếu không, vợ sẽ nghi bia ôm.
Cảm giác ghê rợn
khi tay mò sâu vào lỏng bỏng
rồi sền sệt.
Buồn nôn.
Chợt cảm thấy sung sướng tràn ngập.
Vui mừng không thể tả.
“Em, anh đã tìm được rồi.”
Ngu Yên