Tôi Già Rồi

25/10/202011:56:00(Xem: 3205)
IMG_4725
Minh họa Đinh Trường Chinh

 

 


Đọc sách.

Thấy những anh hùng đặt tình đất nước trên tình yêu.

Tôi không làm được.

Nhiều đêm ngủ mơ thấy mình nhỏ như con sâu.

Không dám nói với ai.

Chỉ nói vào thơ vì thơ không biết khi dể.

Có phải vì yêu em tôi trở nên hèn nhát?

Hoặc vốn đã hèn từ lúc sinh ra?

Tôi không nhận cả hai,

nhưng cả hai xỉ vả dày vò tâm trí người giả dối.

Hôm truyền hình phỏng vấn,

hỏi tôi có về cầm súng cứu quê hương?

Tôi ơi, định tiếp tục giả hình nữa hay sao?,

Trả lời:

-       Tôi già rồi. Chạy không nổi. 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Anh còn nhớ một ngôi nhà cuối phố? Ngõ chè tàu xanh biếc lối đi quen...
Hơi lạnh đâu lén ùa về / Ngoài hiên tối đã tràn trề từ lâu...
Xác ai trong túi vải / Làm sao nhận ra nhau / Màu trắng một màu trắng / Ôi Mẹ, ôi Con đâu!
Đông đã mùa. Chiều lật bật / Cây thôi lá độ xưa vàng / Tà huy cũ. Xiêm y phơ phất...
Thơ của hai thi sĩ San Phi & Hoàng Xuân Sơn...
người chết không hót không bay không nhảy múa | con hạc mào đỏ* xếp cánh thôi mơ thôi thơ | con chó thất lạc buồn rầu
Cặp đùi này, chẳng hạn, là của em. | Vòng tay anh, trở lại ôm lấy bản thân | Ngón tay, bờ môi thu hồi | định quyền sở hữu.
Cách tân – truyền thống, sự tương phản nhờ đó thật rõ nét qua phong cách thơ, thi pháp, thi ảnh, cấu tứ, cảm xúc, trong thơ Nguyễn Thị Khánh Minh, Lưu Diệu Vân, ThụyVy, Hoàng Xuân Sơn, Nguyễn Hàn Chung, Ben Oh. Việt Báo trân trọng giới thiệu...
Ta về một cõi tâm không / Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn / Còn yêu một thuở đi hoang / Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya / Ta đi dẫm nắng bên đèo / Nghe đau hồn cỏ rủ theo bóng chiều / Nguyên sơ là dáng yêu kiều / Bỗng đâu đảo lộn tịch liêu bến bờ / Còn đây góc núi trơ vơ / Nghìn năm ta mãi đứng chờ đỉnh cao
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.