Thơ Thy An: Tâm Sự Tháng Bảy / Tâm Sự Tháng Chín

12/10/202010:42:00(Xem: 2247)
L1140131
Tranh sơn dầu Nguyễn Việt Hùng




Tâm sự tháng bảy

 

*

đâu đó có một chút hốt hoảng và bất bình

điên đảo của mùa xuân vừa dứt

tháng bảy hiện về mặt trời nắng ấm

thu mình cô đơn

với những dự định hủy bỏ

mùa hè ít nói

những trái tim mở cửa và khép mình

quyển sách đọc đêm qua

bàn tay cầm nắm đất

lòng chưa rộng như cánh đồng

với những mùi hương xô nhau ngã gục

 

*

chữ nghĩa ngổn ngang

bay trong trời đất

ký ức rót vào tim những câu nói của tiền nhân

hình như chẳng bao giờ cũ

giọt khai vị trên môi

ngọt đắng có đủ

lời ca tụng của chim và gió

đóa hoa vô thường nở cạnh bài thơ rỉ sét

giấy vàng và  chữ nhạt

hứng giọt mưa rơi thung lũng xa xôi

 

*

có thơ nào biến thành giấc mơ

tha thứ, bất cần, thanh thản

như trăng già lãnh đạm cười sau bóng mây

hành tinh thu hẹp trên lưng con dã tràng vô bổ

trong vô lượng vô biên

đất trời bỗng sáng sau cơn buồn vô cớ

*

bỗng thấy già nua

như trái đất và mặt trời

Pythagore và Euclide đã chết

toán học không định hình nổi sự sống

cố sắp xếp ngôn ngữ cho dễ nghe

những người bạn mỉm cười

đến, đi, trong phút chốc

ly chén vơi đầy

hơi thở hiếm hoi trong lồng ngực

bệnh dịch đau thương và tự do bất cần

ôi cơn dâu bể trần ai

 

*

có bao giờ qua đây

nhìn dòng sông đi ngang thành phố

lá hoa trôi dạt

những giác quan như đứng lại

mùa hạ nghe sao khác lạ

 


*tháng bảy mùa dịch Covid-2020  

 

  

Tâm tư tháng chín

 

*

tháng chín

cơn nóng cuối hè đem chút lửa tàn về thành phố

tôi đi trên những con đường im lặng

cô đơn vẽ khoanh tròn không tên

mỗi chấm đen là trũng sâu vô định

mảnh vụn của trí nhớ vỡ tung lòng mắt

nhớ lại nơi sinh ra đời với hình tượng người mang hơi hám tổ tiên

lớn lên theo ngọn gió nghèo nàn

và dưỡng nuôi bằng sự lương thiện

của những trái tim Việt Nam sòng phẳng

*

tháng chín

hoa và lá khô cằn cạn kiệt

những con sâu bám vào thân cây sau đêm tàn phá thật nhanh

khu vườn cất tiếng kêu cộng hưởng với những khúc biển dãy dụa

người ngư phủ buồn lặng lẽ chôn những con cá chết

còn giấc mơ nào mọc lên từ  rơm rạ quê hương

em thấy chăng

những đôi mắt sâu của rừng

đang nức nở bên mép bờ lịch sử

*

tháng chín

bài thơ từng đoạn thở dài

mặt hồ nổi lên những lá vàng như bảng tên

tìm hoài không thấy người thánh thiện

bốn mùa của năm gom lại trôi ra biển

sông núi hao mòn

nhớ người bạn già thuở xưa không còn đủ giọng

hát bài Đồng Xanh ở cuối chân trời xa*

và người bạn khác

ôm trái tim Nguyễn Du phổ nhạc Truyện Kiều*

con ngựa rừng ngã quỵ trên thảo nguyên mỏi mệt

tiếng hát bay lên cao

như trăng sao

*

tháng chín

bào mòn ngọn núi chấp ngã

hãy dành sự im lặng cho những đêm chờ sáng

cô đơn mang ý nghĩa những tấm lòng riêng tư

còn ai nghe tiếng sóng trên ghềnh đá

san sẻ với người tri kỷ trong tâm thức

như tiếng đập của lương tri trong những đêm mưa

tự hỏi và tự dối lòng nhau

lá rơi trên đất thiên thu

 

 

*

tháng chín

đám mây mù đầu tiên xuất hiện

êm ả trong lòng những điệp khúc ngắn

có lẽ mùa thu đang nhắc nhở điều gì

cho những trái tim trông ngóng một tin vui

bên kia đại dương, đến từ những vùng gió bão

bao nhiêu năm đợi chờ

nửa đời người mòn mỏi

*

tháng chín

gió vẫn thổi và mây vẫn trôi…

 

tháng 09-2019

 

 

(* : hai người bạn mang tên Thiện)

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ký ức nhành nhành và trơn tuột / Sương đọng trên gai lá mắc võng / Khúc đời người rạn vỡ chuông ngân / Chuỗi mây bay cùng tình phơi phóng...
Lặng im / Tản thơ vi sinh / Trơ trọi nằm / Giữa dòng thời gian...
Thơ của hai thi sĩ Quảng Tánh Trần Cầm & Trần Hạ Vi...
tuyến lệ bây giờ | rừng cây đêm quên thở | con suối nằm im trong vách đá | cho đau thương chiến tranh | cho khốn cùng bên cạnh xa hoa | vài giọt hiếm hoi
Thơ của Trần Hoàng Vy, Hoàng Xuân Sơn, San Phi.
một chút lãng mạn / một chút mộng mơ / một chút buồn rầu / vơ vẩn / không đâu...
Ba thi khúc của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn...
Con cúi đầu kính lễ Ân Sư, Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ (1945-2023) mang theo kho tàng trí tuệ vô tận, lòng từ bi vô biên và hùng lực vô úy đã hiện thân vào thế giới này. Từ gia tộc Phạm thế mà chủng tánh Bồ-đề đã ăn sâu trong lòng đất khô cằn nơi miền Trung nước Việt, Thầy lớn lên trong chốn Già-lam tịnh địa. Nhờ thiện căn túc thế nhiều đời, Thầy được thế phát xuất gia nhập đạo từ thuở ấu thời theo bước chân siêu tuyệt của Như Lai, “đến mà không đến, đi mà không đi.”(1) “Ba cõi bất an như nhà lửa,”(2) đất nước chìm trong chiến cuộc điêu linh, Thầy không tiêu phí tuổi thanh xuân chỉ một lòng miệt mài kinh sử. Tri thức thường nghiệm thế gian không cản nổi chí cầu trí tuệ siêu việt của người Tăng sĩ trẻ cưu mang cốt cách xuất trần thượng sĩ.
Đó là tựa đề một bài viết của nhà thơ Phan Tấn Hải, và đây là kết của bài: “Chữ nghĩa không vô ích. Chúng ta trong cõi này hãy rủ nhau làm thơ, đọc thơ, ngâm thơ, in thơ, hát thơ… Nếu chúng ta không đủ sức nương vào thơ để ngộ nhập tri kiến Phật, và nếu chúng ta cũng không có đủ sức mạnh của hát thơ để chữa sản nạn như thời Vua Hùng Vương, ít nhất thơ cũng giúp chúng ta giảm được những đau đớn của trần gian này, kể cả khi buộc phải nghe tới bốn dòng thơ ly biệt tương tự của Cha Rồng và Mẹ Tiên thời lập quốc dân tộc Việt Nam (Ta là giống Rồng / Mình là giống Tiên / Thủy thổ khắc nhau / Không ở cùng được.) Nàng thơ ơi, hãy cứu lấy trần gian này. Hãy biến tất cả những trận mưa bom trên trần gian này thành các trận mưa thơ…” (Phan Tấn Hải, Thơ sẽ chữa lành thế giới
Quờ tay chạm tháng mười hai / Nghe ta lành lạnh, nghe ngày run run...