Chiếc Áo Của Ai

6/23/202016:32:00(View: 4783)

(Ngày soạn quần áo của Chi mang cho.)


blankblank


Em mất một trăm ngày

Hương còn đầm khăn áo 

Chị tung áo khắp nhà

Nỗi buồn không tiếng động


Nhớ em mặc áo này

Nhớ em quàng khăn ấy

Tiếng cười còn vướng lại 

Giữa hai đầu chéo khăn


Cầm lên lại bỏ xuống

Chiếc áo mầu tím than

Mầu tím như nốt nhạc

Rơi xuống buổi chiều vàng


Em đã nằm im lặng

Trong chiếc bình lặng im

Chị khua mặt hồ động

Nước không còn bóng chim


Chị không “đập cổ kính

Cất tàn y” xưa sau

Hương em trong ngực chị

Đọng tím một nỗi sầu


Lưỡng lự rồi cũng chọn

Một chiếc áo cất đi

Xếp cùng khăn áo chị

Như thủa bé nằm kề


Một trăm ngày rồi đấy

Rồi một năm, hai năm

Chị già thêm, chị lẫn

Ngu ngơ giữa áo khăn


Áo em và áo chị 

Ký ức thời gian phai

Một ngày tay sẽ hỏi

Ồ, chiếc áo của ai?


tmt

Ngày 23/6/2020



Reader's Comment
6/24/202003:11:24
Guest
Nhạn vô di tích chi ý ..iAi ở ai đi ..xin cả hai bảo trọng
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ông đó là ai? | Chân tay dài thòng, đầu cao đến mây. | Chưa ai thấy mặt thật. | Tay xích cổ hàng tỷ con chó dẫn đi. | Đám chó hỗn loạn chờ tranh giành ăn uống. | Rồi dần dần tắt thở bên đường. | Đúng là ngu như chó.
Tôi có một cây chuối kiểng, trồng trong một chiếc chậu để ở phòng khách cùng với mấy chậu hoa lan. Những cây lan thỉnh thoảng trên những chiếc lá của chúng có một loại nấm ký sinh trắng bám vào. Cây chuối hàng xóm cũng bị vạ lây, nấm ký sinh của lan bay sang cư ngụ trên khắp tầu lá, làm những tàu lá chuối đang xanh mướp bỗng ủ rũ, héo vàng...
kìa con sâu bụ bẫm trên nhánh cà / có biết không lâu nó sẽ hóa bướm / theo chu trình tự nhiên đã định...
Người người hoan ca Mỹ Sơn quần tháp rêu phong / trơ trọi một mình em, một tháp / mấy ai biết muốn trả cái giá bằng an / bao thân thế sa mưa / bụi vùi, rêu lấp....
Tôi thích ngắm những buổi chiều lá rụng / Nghe bâng quơ tiếng thở của thời gian / Những con đường thơ mộng một màu vàng / Đang run rẩy theo từng cơn gió bụi...
Phần lớn các nhà thơ nữ sinh sau cột mốc đau thương 1975, đã dường như nhẹ nhàng hơn, những ám ảnh của chiến tranh, ít bị day dứt hơn vấn đề ý thức hệ. Họ ít nhiều đã hưởng được quả ngọt của nữ quyền, thoát ra khỏi khung cửa chật hẹp của định kiến, góp phần nở rộ một dòng thơ mạnh mẽ, tự tin, khao khát tự do, và bản lĩnh, nói rất thực nhân sinh quan của mình về những mối tương quan trong một thế giới vật chất như hiện nay. Họ cũng rất phóng khoáng thể hiện những cảm xúc đam mê dạt dào nữ tính. Mang những trạng thái có vẻ như đối nghịch nhau như thế khiến dòng thơ của lớp thơ nữ này tỏa sức quyến rũ lạ lẫm, tạo nên một lớp độc giả với cảm thụ thi ca mới mẻ.
Khi những cơn ho kéo tới / lồng ngực em có những đóa lục bình / vừa trôi vừa nở / những cánh hoa màu tím...
Thật háo hức! | Thật hiệu lực! | Sáng sớm, còi báo động đánh thức | xe cứu thương lên đường túa ra khắp nơi,| xác chết đong đưa trong gió | băng ca tròng trành nạn nhân... gọi mưa từ mắt mẹ,
khi câu thơ la cà / ở những con đường lắc léo của hoài niệm / là lúc tôi hiểu ra / những khúc mắc của tâm thức / những chập chùng duyên khởi giữa quá khứ và hiện tại...
Bước lên / giọt nắng / xuân ngời / cái tôi bỗng nhẹ / bời bời gió thơm…