Người Về

26/04/202015:50:00(Xem: 3383)

 

 

Trời rạng muôn phương với trăng sao

Đất rung bảy lần cùng núi rừng

Người về rực rỡ vườn tuệ giác

Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.

 

Trần gian thống khổ bao đời kiếp

Bảy bước đơm hoa mở đường về

Trí tuệ xua tan ngàn năm tối

Từ bi trải rộng vạn nẻo mê.

 

Thị hiện đi ngang đời tục lụy

Hóa độ hằng hà mộng phù sinh

Đại dương ảnh hiện trăng miên viễn

Dạt dào sóng vỗ nhịp vô thinh.

 

Từng đến từng đi từng lưu trú

Hay vẫn chưa từng với mộng trung (1)

Nhẹ cười phiêu diêu thân dặm lữ

Gậy trúc qua đường nghiêng bóng không.

 

Một thuở ngang về

Xôn xao cuộc thế

Căn nhà bốc lửa

Rường cột đổ nghiêng

Hớt hãi bầy đàn

Vẫn còn giành nhau ghế cao ghế thấp

Lặng nhìn thế sự trong đêm

Núi tuyết nghìn năm tịch mặc

Cánh phụng hoàng không lẫn giữa bầy quạ đen

Ôi đời, ôi thế nhân, hãy yên lòng tranh ngôi phù phiếm

Ta về đây không vì quyền chức, cao danh

Ta về đây mở một con đường

Con đường phủ nhận mọi con đường

Con đường cô liêu chỉ một hương vị

Tuyệt nhiên không lời

Bất động như như (2).

 

California, ngày 25 tháng 4 năm 2020

Kính dâng Thầy Tuệ Sỹ nhân mùa Phật Đản

Vĩnh Hảo

www.vinhhao.info

 

 

 

____________

 

(1)          “Như lai giả, vô sở tùng lai, diệc vô sở khứ, cố danh Như lai” (Như lai ấy không từ đâu đến, cũng chẳng đi đâu, nên gọi là Như lai. - Kinh Kim Cang).

(2)          “Vân hà vị nhân diễn thuyết? Bất thủ ư tướng, như như bất động” (Thế nào là vì người diễn nói? – Không chấp nơi tướng, như như bất động. – Kinh Kim Cang)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
khi tôi ngước mặt trả lời / bà đã quay lưng / nắng sớm vươn theo lấp lánh / trên tóc trên vai / áo phất phơ bay trong gió
chút ánh sáng của núi rạng đông / phương đó quê hương là mặt trời / rót chén rượu ân tình nắng ấm / lòng xao xuyến như lần đầu tìm nhau / tấm lòng như con nước dâng cao / hạnh phúc như đến từ vũ trụ / giấc mơ vẽ lên bức tranh trăm nỗi / cuộc tương phùng cuối đời
Thơ ông có bí mật ma thuật ra sao? Xin đọc Howl (Hú), bạn đọc sẽ thấy chữ nghĩa biến hóa, phẩm chất văn chương văn học, cách mạng văn học, hòa tan vào nhau, cuồn cuộn bất ngờ, như múa lân, không biết lúc nào nó ngóc đầu, đập đuôi, xàng xê, nhảy cao, trồn đồn, lăn chiên. Đám muá lân đó, có Bùi Giáng đóng vai tề thiên đầy phép tắc và huyền thoại.
Saigon mẹ tôi không miếng trầu tươi / Không miếng vôi nồng, môi miệng biếng cười / Mẹ ngồi lặng nghe từng con số tới / Số cứ tăng dần, mắt Mẹ lệ rơi
bất kể dự báo thời tiết hôm nay & mười ngày tới / ở một nơi rất riêng tư ̶ ̶ ̶ trước không hề có tên / nay gọi vùng vịnh bóng đè / đối mặt một đại dương chưa bao giờ phẳng lặng
Ba bài thơ trên được trích từ tập sách "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang, sách gồm những bài tùy bút ngắn tác giả viết "Mà như vẽ lại... không hề tẩy xóa, chẳng tô vẽ thêm..." và những bài thơ "hiện thực đầy ẩn dụ". "Không Đứng Mãi Trong Tranh" của Lê Chiều Giang là cuốn sách đầu tay và duy nhất được tác giả gởi tặng đến những người bạn của Nghiêu Đề và bạn Cô, với lời Nguyễn Thị Thụy Vũ viết thay đề tựa: "Chúng tôi sẽ đọc Lê Chiều Giang, những giòng chữ chảy lui về quá khứ. Một quá khứ không thể nào không nhắc tới, nhớ tới... Những quá khứ của thời đã "Chết đi, sống lại." Đọc Lê Chiều Giang là đứng lùi lại, ngắm nhìn những bức tranh vẽ lại kỷ niệm, bạn bè, tình yêu, những điều rất xa xưa, bằng cặp mắt của hiện tại, bức tranh của những tháng ngày cũ ẩn hiện bằng cảm xúc riêng của tác giả, nhưng rất chung như chính trăn trở của bạn bè, thế giới, thời đại của Cô. Đọc thơ Lê Chiều Giang, là để ngọn khói trong lòng mình bay lên, là "Mổ trái tim.
Thơ ba dòng là một thứ “hố đen” trong vũ trụ thơ. Đó là thứ “thơ còn lại” sau khi thiêu rụi những rườm rà, những quy cách, những lối mòn của những đường lối thơ đã trở nên chán ngắt mà, trong đó, nổi bật nhất, là sự mượt mà du dương của chủ nghĩa lãng mạn. Thơ ba dòng, do đó, là thơ để nghĩ hơn là để ngân nga như những nhạc điệu êm tai và, trong tương tác với người đọc, như là một thứ thơ đã nén chặt, nó sẽ bùng nổ theo những liên tưởng và suy tưởng không ngờ.
Thanh âm một cõi Sa Bà / Ba ngàn thế giới cũng là tại tâm / Nước non chung một cung trầm / Máu sa lệ sót những lầm than đau
Mối tình đầu đã giết dì tôi / như người ta giết bông hoa / cắm lên bàn thờ / héo hon tháng ngày còn lại. / Dì tôi yêu thích và buồn theo tiếng hát / “Đồi Thông Hai Mộ” / Như thể mối tình trong ca khúc này / là tâm sự của dì tôi.
nguyên thủy là kêu gọi trở về / nơi cánh đồng của những trong lành tươi mát / chưa nảy sinh những dị biệt / chân đi trên phù sa / ướt những tấm lòng xanh ngát bao la
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.