Hôm nay,  

Trước khi động đất

7/4/202500:00:00(View: 812)

dong dat
Minh họa Ann Phong
 
1. Trong bóng tối dày đặc, dọ dẫm từng bước một, hai tay vừa rờ vào hai bên vách hang động, vừa quơ qua quơ lại trước mặt, dù cố mở mắt lớn, chỉ thấy lờ mờ, nhiều ảo ảnh hơn là cảnh thật. Cảm giác bực bội vì đã trợt té làm văng mất ba lô, mất tất cả các dụng cụ, thực phẩm và nước uống cần thiết. Bối rối hơn nữa, đã rớt chiếc đèn bin cầm tay, mất luôn chiếc đèn bin lớn mang bên lưng và máy liên lạc vệ tinh có dự phòng sóng AM. Giờ đây, chỉ còn ít vật dụng tùy thân cất trong mấy túi quần, túi áo khoát và hoàn toàn mất phương hướng. Chỉ nhớ lời chỉ dẫn, hang động sẽ phải đi lên rồi mới trở xuống. Trang nghĩ, mình có thể thoát ra từ lối biển. Là một tay bơi có hạng, nàng không sợ.

Chân mặt vừa bước tới, bất chợt mảng đá dưới chân vỡ ra, chơi vơi vào khoảng không, mất thăng bằng chúi đến trước, tay mặt quơ ngang chụp vào vách đá, níu chặt một đám rong rêu, thân hình nghiêng sụp tới trước, đám rong trong lòng tay đứt đoạn. Trang rơi xuống hố đen.
 
2. Khi vừa mở mắt, lơ mơ, Trang thấy vài khuôn mặt thanh niên đang chăm chú nhìn mình. Đầu nhức nhối. Nàng ú ớ nói điều gì rồi chìm vào mờ mịt rồi trồi ra nhận biết chập chờn. Một người cho nàng uống nước bằng chiếc vỏ sò. Trang vẫn còn đang đi Roller coaster nhào lộng, xoay vù vào bóng tối ra ánh sáng. Nàng nôn mửa trong mơ hồ.

Một lâu sau, Trang tỉnh dậy. Đám thanh niên đi đâu mất. Vắng vẻ. Nghe tiếng sóng ầm ì. Cả người hơi đau  nhức nhưng không bị thương tích gì. Nằm trên một thảm rêu dày. Xung quanh đá lớn nhỏ lởm chởm và một bãi cát trắng khá lớn chạy từ trong sâu ra tới miệng hang, cách nơi nằm khá xa. Nàng thấy sóng biển vỗ vào vách đá rất lớn, như có gã khổng lồ tạt nước tung tóe phủ xuống. Nhìn ngửa lên, trên đầu là một hang động không lớn lắm nhưng cao thăm thẳm. Nàng biết nó thông lên đỉnh núi. Nhìn ánh sáng từ cửa hang và những khe đá lớn, có thể đoán là đang ban ngày. Nàng lồm cồm ngồi dậy. Lục soát trong các túi quần áo những vật dụng tùy thân. Chưa biết phải làm gì.

Khi chiều đêm, họ kéo nhau đến. Buổi trưa, Trang đã đi xung quanh động, dọ thám cách thoát thân, tuy vậy, không dám đi xa sợ bị lạc. Chỉ có hai cách. Một là leo lên đỉnh, đường này quá khó. Mất hết dụng cụ leo núi, không thể liều lĩnh. Hai là bơi ra biển. Sóng lúc nào cũng lớn ồ ạt. Dễ gì vượt ra kịp, trước khi sóng đập ngược vào thành đá. Nàng cân nhắc. Chỉ có họ mới đủ khả năng bơi ra bơi vào như đi chợ.

Họ là một tập hợp nhiều dân tộc khác nhau, nhiều màu da, nhiều sắc tóc, nhiều hình dạng, đủ loại khuôn dung. Họ đến rồi đi, giống như đây là một bến cảng nghỉ chân. Chỉ có một số người ở lại, có lẽ là dân địa phương. Đặc biệt họ không nói, nhưng không phải câm. Họ chỉ hát. Trò chuyện, thông tin, liên lạc với nhau bằng tiếng hát và hát rất hay.

Những đàn ông tiên cá trông lực lưỡng, cân đối như tượng thời Hy Lạp, kể cả các ông lớn tuổi râu tóc trắng. Các phụ nữ tiên cá vừa ẻo lả dẻo dai theo thói quen hành vi bơi lội, vừa chắc chắn mạnh mẽ, kết quả của chơi sóng mỗi ngày. Các bà lớn tuổi cũng khỏe mạnh nhưng ít khi ghé đến. Có vẻ như nơi này dành cho thanh niên thiếu nữ hơn là người lớn và tuyệt nhiên không thấy con nít và trẻ em.

Nghề nghiệp dạy học giúp Trang làm quen và hòa đồng với họ khá dễ dàng. Trang cũng không phải là kẻ lạ, họ đã nhìn thấy và biết con người từ ngàn năm qua. Họ không dùng bất kỳ thứ gì để che thân. Trần nhưng không truồng. Phần trần thì đẹp đẽ, sự nảy nở tự nhiên do bơi lội tạo ra những bắp thịt săn cứng từ cổ cho đến bụng, cân xứng, từ vai xuống eo như một hình tam giác gồ ghề rám nắng. Toàn thân họ là một thẩm mỹ, tác phẩm hoàn tất của tạo hóa.

Còn các nàng tiên cá thì khỏi phải kể nhiều. Ngực họ mỹ miều, nở nang phù hợp với chiều cao và vóc dáng. Không bị thịt mỡ quá độ. Không bị thiếu hơi xìu lép. Phần truồng thì không thấy gì ngoài những vảy cá lượn sóng khi họ di động. Vào cuối phần đuôi, bên nam thì thấy có một miệng nhỏ nằm dọc, trong khi bên nữ có một khúc vây mềm phe phẩy. Thân thể họ do thiên nhiên tạo thành theo định luật tự nhiên. Nhìn không thấy gợi dục mà tự dưng có cảm giác đẹp, cảm thấy ngưỡng mộ.

Để hòa đồng, nàng cũng không mặc áo quần. Lẫn vào các nàng tiên cá, khá giống nhau, dĩ nhiên ngoài trừ đôi chân. Trang tập thói quen khép hai chân chặt vào nhau. Tập di chuyển trườn và phóng như họ, duy chỉ không thể vượt ra những cơn sóng lớn ở miệng hang. Họ không biết Trang thuộc phái nữ hay nam, vì nàng có vú như nữ và miệng dưới như nam. Nàng đoán chừng, họ coi nàng là lưỡng tính.

Trang là giáo sư ngành ngoại giao quốc tế, chuyên về ngôn ngữ giao tiếp của đại học Cambridge. Trong vòng một tuần lễ, đoán chừng thôi, nàng có thể bắt đầu giao tiếp với các tiên cá. Họ không có tên gọi, chỉ nhận biết nhau bằng những tín hiệu đặc biệt. Nàng tự đặt tên cho những tiên cá quen biết để chuyện trò. Những người trẻ này, rất thích thú trò chơi mới.
 
3. Không có chân, không tiên cá nào nghĩ chuyện leo hang. Đối với họ, leo lên đỉnh chỉ là huyền thoại dù Trang biết rõ, nếu có đủ phương tiện leo núi, sẽ thực hiện một cách khá dễ dàng. Đối với họ, truyền khẩu kể rằng, trên đó là một loại thiên đàng mà tiên cá khôn ngoan không tìm đến. Văn hóa tiên cá là độc lập giữa trùng dương, Không cần tin ai. Không ai cần giúp ai và không cần ai giúp, vì vậy Trang rất thất vọng khi tìm cách hỏi han, nhờ giúp đỡ để vượt qua sóng lớn chận miệng hang. Không ai quan tâm chuyện nàng ở hay đi.

Suốt ngày nàng lang thang khắp nơi, lần vào những ngách nẻo, tìm đường ra. Đáy hang khá rộng. Ngăn ra nhiều phần bởi vách đá. Bên trong có suối nhỏ nước ngọt. Bên cạnh có cây trái tím, bốn mùa ra trái màu này, lớn bằng quả cam Sành. Thấy chim ăn, Trang ăn thử. Giòn và ngọt. Từ đó là trái cây ăn chơi sau những bữa shusi tôm, cá, ốc sống với rong biển.

Nhiều vách đá trũng vào, thiên nhiên đào thành những hồ chứa nước mặn, thuận tiện cho các tiên cá làm nơi cư ngụ và giải trí. Họ cất một loại rượu màu xanh bằng rong nhớt. Uống tương tựa rượu cần loại ngon và có khả năng say bất tỉnh. Trang sống ở đây, đầy đủ. Không phải làm việc. Không phải nghe lời ai. Thích lắm, nhưng rồi vẫn bị thôi thúc phải tìm cách trở về đời sống cũ và nàng bắt đầu lên kế hoạch.

Thỉnh thoảng có một số chim bay lạc từ đỉnh xuống hang. Nàng làm bẫy. Bắt được con nào, cột vào chân nó một mảnh vải màu lợt xé từ áo quần, một miếng vỏ khô, một vỏ hào, hoặc bất kỳ thứ gì có thể khắt hay viết vài chữ: “Cứu. Tôi ở dưới đáy hang” và đề ngày tháng nhưng tháng ngày vẫn thờ ơ. Nàng nghĩ đến Xuyên.

Xuyên có thân hình cao lớn, da ngâm, tóc đen, giống Thổ Nhĩ Kỳ và có biệt tài điều khiển cá voi. Người yêu của anh, Trang gọi là Sơn Ca vì cô hát vào buổi chiều tà rất hay, rất cảm động. Da trắng, tóc vàng, giống Ái Nhĩ Lan. Trang tìm cách quen thân với họ. hát chung với Sơn Ca mỗi chiều, Xuyên nghe rất yêu thích và cư dân ở đây cũng mến mộ nàng.

- “Xuyên, tôi thấy anh và Ca hay ôm nhau thở, có chuyện gì vậy?”
- “À, đó là cách chúng tôi yêu nhau. Ở đại dương chúng tôi làm tình qua hai cấp. Cấp một để đồng cảm lòng yêu. Có thở được hơi thở của nhau mới có thể sống chung với nhau.”
- “Thì ra, anh thở ra, Ca hít vào, rồi thở ra, anh hít vào. Hai ngươi ôm sát mặt nhau mà thở. Đến lúc nào mới ngưng?”
- “Tùy người, tùy hơi. Đến lúc nào cảm thấy xây xẩm, lòng hết rạo rực, thì ngừng.”
- “Còn cấp hai?”
- “Khi quyết định có con, chúng tôi mới tiến tới kiểu làm tình sinh sản.”
- “ … “  Trang phát ra âm thanh cổ vỏ.
- “Kiểu này làm theo truyền thuyết phái sinh tiên cá. Lúc khởi đầu, có một con sên biển màu hồng cô quạnh, buồn bã bơi lang bạt khắp biển. Nó nghe nói, dưới đáy đại dương có một cái miệng vui, liền tìm đến và chui vào để thỏa mãn nỗi niềm cô đơn. Quả thật, cái miệng ngậm chặt và hút con sên biển khô hết máu buồn mới nhả ra. Chẳng bao lâu sau, từ miệng vui bơi ra một đàn sinh vật, nửa người, nửa cá, buồn vui lẫn lộn. Đó là tổ phụ của chúng tôi. Và từ đó, chúng tôi làm theo nghi lễ này để truyền giống.”
- “À, thì ra khúc vây của Sơn Ca là con sên. Còn anh thì có miệng vui.”

Trang cảm thấy hơi thất vọng. Không có sên làm sao dụ dỗ được anh tiên cá này. Nàng phải nghĩ một cách khác.

Trong các cư dân địa phương, ông Bang là tiên cá trung niên có nhiều kiến thức và kinh nghiệm nhất. Lúc trẻ, ông đã từng du hải từ Nam cực đến Bắc cực, từ biển Tây qua biển Đông. Nhờ vậy, ông biết một số lớn ngôn ngữ loài ngưòi. Vì vậy, ai cũng thích nghe ông kể chuyện và ông có khả năng thuyết phục hầu hết mọi người. Trang tìm đến ông với ý định tính toán riêng. May ra chỉ có ông mới thuyết phục được Xuyên dùng cá voi để cứu nàng. Ông Bang hát giọng rất trầm, có lúc ồ ề như ếch kêu.

- “Cô muốn so sánh đời người và đời tiên cá, phải không? Tôi không biết nhiều về người ta, ngoại trừ quan sát họ từ xa và ban đêm lặn lại gần thuyền bè lén nghe, lén theo dõi họ, nhưng tôi có thể kể cho cô biết đại dương trùng khơi của chúng tôi. À, Đời biển thật tuyệt vời.”
- “Ông muốn nói tự do phải không?”
- “Tự do? Ai trong chúng tôi cũng đều có điều này ngay lúc mới sinh ra. Nhưng chỉ có thể tự do bất tận khi sống một mình. Nếu có ai khác, tự nhiên tự do sẽ bị giới hạn. Càng nhiều người xung quanh, tự do càng hạn hẹp. Khi cần tự do thực sự, con người nói chuyện triết lý.  Khi cần tự do bao la, chúng tôi bơi vào trùng khơi mênh mông. Cô độc với nước, cô độc với trời cô độc là tự do không giới hạn. Như cô đã biết, tiên cá không chết, khi quá già, chúng tôi tự mình đi vào huyền thoại. Nhưng tự do không phải là điểm chính trong cuộc đời tiên cá.”
- “Vậy là thứ gì?”
- “Tiên cá sống độc lập. Mỗi cá nhân tự trách nhiệm, tự tìm cách sống theo ý riêng. Thực phẩm, nước uống khắp nơi, không khí khắp nước, không phải làm lụng, không phải tập đoàn để nhờ vả nhau.

Một quy luật tự nhiên mà loài người của cô ít quan tâm, rất đơn giản, mọi phức tạp trong cách sống phát xuất từ sự nhờ vả, trông cậy vào người khác, vào chính quyền, vào xã hội, thậm chí, vào lịch sử. Loài người dùng ý nghĩa độc lập một cách nửa vời, dùng như một giấc mơ không bao giờ có. Họ mơ ước rồi dùng ước mơ dụ dỗ nhau, để nhờ vả. Ngay cả tình yêu là chuyện siêu kỳ mà họ cũng nhờ vả lẫn nhau. Nhờ vả là đầu mối phát sinh thất vọng, buồn sầu, đau khổ. Tiên cá cũng có nỗi buồn, nhưng buồn của chúng tôi khác.”

- “Khác như thể nào?”

- “Khác ở chỗ chúng tôi không phân biệt vui và buồn như loài người. Họ không bao giờ hết buồn vì họ cần niềm vui. Đối với tiên cá, vui quá sẽ mang đến buồn, mà buồn quá sẽ dẫn đến vui. Hai thứ này là một. Lúc này lúc kia, chỉ cần biết hòa nhập lại. Cô Trang, xã hội của cô có đồng tiền kẽm, hai mặt tuy khác nhau, nhưng đều có giá trị một đồng. Vui và buồn cũng vậy, cả hai là một dù khác nhau, ăn thua giá trị của nó là gì.

Khi cần bình tâm, chúng tôi bỏ nguồn buồn vào miệng vui, trút hết buồn, vui buồn kết hợp, vừa sung sướng lại vừa tế lễ chuyện giống nòi, vì vậy tiên cá không nhờ vả vợ chồng, không trông cậy tình yêu trăm năm.” Ông Bang vói tay nắn nót bộ ngực của Trang, rồi xít lại gần, đưa miệng dưới vào tay nàng. Trang biết, đã đến lúc cần chinh phục ông. Tiếng hát của ông yếu dần: - “Tuy nhiên, tiên cá cũng có nhu cầu đồng bọn … nhu cầu nam nữ…”

Loài tiên cá không có những cụm từ như hôn lễ, gia đình, trăm năm hạnh phúc… Nam nữ chỉ ở với nhau cho đến khi đứa con ra đời. Họ thay nhau huấn luyện, hướng dẫn đứa con trong ba tháng đầu, sau đó họ chia tay trở về đời sống độc lập.

Họ không biết một số từ ngữ khác mà loài người phái sinh từ cách sống phức tạp. Họ sống khá đơn giản, không có chỗ sử dụng các từ ngữ đó.

Từ ngữ khởi đầu đến từ thực tế, từ nhận thức có sự vật cụ thể. Rồi dần dần từ ngữ trừu tượng xuất hiện nhờ tưởng tượng. Nếu không có tưởng tượng, chuyện vui buồn chỉ xảy ra trong thoáng chốc như cơn gió dù mạnh hay nhẹ. Chính tưởng tượng đã kéo dài vui buồn, nhất là trạng thái buồn. Tưởng tượng đào sâu, mở rộng nỗi buồn để trở thành đau khổ, suy nhược, có khi trở nên điên rồ. Tôi nghĩ như vậy nhưng không cho Trang hỏi ông Bang. Chỉ muốn Trang hát:

- “Tiên cá có biết tưởng tượng không?”

- “Có chớ, nhưng chúng tôi thích sống với thực tế, những gì có thể sờ nắm được, ít nhất là phải thấy. Theo tôi, sự lợi ích của tưởng tượng không bằng sự phá hoại của nó. Hòa bình bị tưởng tượng hoá đòi hỏi hòa bình muôn năm, do đó hòa bình trở thành hoang tưởng. Tưởng tượng làm chiến tranh chiến thắng huy hoàng, vì vậy chiến tranh hủy hoại huy hoàng.”

- “Loài người chúng tôi đề cao tưởng tượng hóa.”

- “Tôi biết. Cứ xét xem những thứ mà tưởng tượng hóa mang đến cho con người hiện nay thì rõ. Có khi họ sắp bị tiêu diệt bởi thế hệ hậu nhân bản, thế hệ người máy, người clone. Còn chúng tôi, cô xem, đâu cần tưởng tượng chúng tôi vẫn đi vào hư cấu, mãi mãi tồn tại trong huyền thoại.  

Cũng như người ta, khi nam nữ kề cận nhau thường sinh ra nhạy cảm. Rồi nhạy cảm kích động sinh lý. Hơn nữa, loài tiên cá không sống ở độ phức tạp rối. Đơn giản, khi họ thiếu sinh lý, tự dưng sẽ cảm thấy buồn, sẽ quan tâm đến cô đơn, họ sẽ đi trút hết nỗi buồn nếu là phái nữ, nếu là phái nam, họ đi tìm cách cho miệng vui được hút thêm chất buồn hoặc nâng cao mức độ vui để vui buồn hòa hợp thành trạng thái bình tâm.

Tôi dựng nên nhân vật, cốt truyện, nhưng rồi nhân vật bắt đầu tự sinh và dẫn dắt câu truyện, không cần ý kiến của tôi. Ở giữa nhân vật và độc giả, đôi khi tôi trở thành độc giả, kinh ngạc trước phản ứng của nhân vật. Đến lúc này, tôi chưa biết phải giải quyết như thế nào, nhưng Trang biết. Cô ta tự ý tìm đến ông Bang mỗi đêm. Tuy không có sên nhưng cô có tưởng tượng tạo ra nhiều quái động, hành vi kỳ ảo, khiến ông Bang say mê điên tiết. Cũng như loài người, tiên cá cũng thích khoe khoan. Ông Bang trở thành chiếc loa truyền thanh của Trang. Chẳng bao lâu sau, các thanh niên và đàn ông tiên cá thay nhau tìm đến Trang.

Theo kế hoạch, trước hết, nàng phải làm sao cho Xuyên tự nguyện tìm đến và tự nguyện giúp nàng.  Nam nữ tiên cá sống riêng rẽ, nếu có  nhờ vả nhau thì nhờ vả trong ý nghĩa trao đổi. Trao đổi không cần phải đồng đều về vật lý hay sinh lý. Trao đổi xảy ra khi hai bên thỏa thuận, nhất là khi hai bên đồng cảm. Thế giới tiên cá không có hòa bình, không có chiến tranh, không có vì nhờ vả mà bóc lột, không có vì trông cậy mà tranh quyền. Tôi bắt đầu hiểu được ý của Trang.

Nàng chiếm ngự một khu đá bằng phẳng. Thiên nhiên chất đá nhỏ lên thành ba tầng, bên trên có một viên đá nhọn cao, trông như nóc tháp. Xung quanh lúc nào cũng có ánh sáng của những sao biển sống dưới đáy sâu tạo ra chất lân tinh sáng lấp lánh. Các tiên cá mang các sao lớn về lắp trên những đỉnh đá làm sao trời, ráp vào những khe hóc quanh co, mập mờ trông dị ảo như những đêm Ba Tư. Giang sơn của nàng tấp nập ngày đêm giải quyết chuyện vui buồn hòa nhập. Trang mang sự biến hóa của phức tạp vào tâm tình đơn giản, trí tuệ đơn giản, cách sống đơn giản của tiên cá.

Từ hôm những tiên cá được Trang dạy cách dùng môi để hôn, họ không còn ôm đầu nhau hít thở nữa. Họ phát giác ra có vẻ như máu trong người rộn ràng, nhịp tim nhảy múa nhiều hơn khi hai vành môi khắn khít. Cả nam lẫn nữ  tiên cá đều tìm đến Trang để học hỏi nhiều kiểu thích thú mới. Họ phải sắp hàng chờ đợi đến phiên mình, việc này họ chưa hề làm trước đây. Để đánh đổi hứng thú của trò chơi, tự do bắt đầu chạm giới hạn. 

Học viên càng ngày càng đông. Một mình Trang không thể giải quyết hết. Nàng bắt đầu tập riêng cho một số nam nữ tiên cá để có thể thay thế nàng giao tiếp với khách. Những người khách hân hoan mang đến những thủy hào hải vị ngon nhất của đại dương để trả công cho Trang và các tiên cá phụ giúp.

Tôi phân vân, có thể Trang đã lầm khi mang văn hóa văn minh đến tiên cá và thay đổi thói quen tình dục của họ. Khi bản sắc này thay đổi, sẽ kéo theo, chuyển động những thay đổi khác, kể cả thay đổi cách suy nghĩ và phản ứng tâm tình. Nếu tôi tiếp tục để Trang phát triển theo chiều hướng này, không biết tương lai loài tiên cá sẽ ra sao? Còn nếu như tôi dừng lại, đưa Trang đi lối khác, liệu nàng có hài lòng hay sẽ tìm cách quay trở lại. Có vẻ như nàng rất thích thú khi điều khiển các tiên cá nam nữ qua phần tạo dục. Quyền gia trưởng được thực hiện một cách thực tế. Cách sống tiên cá thuần thuộc cá nhân, không có quyền lực tập đoàn, xã hội, quốc gia. Có thể, Trang đang bắt đầu tương tựa như Sĩ Nhiếp mang văn hóa Hán đến Giao Chỉ. Nghĩ vậy, tôi phân vân, hay là cắt ngắn, đi thẳng vào đoạn kết?

Một hôm, Xuyên tìm đến. À, chuyện tính toán của nàng đã thành tựu một nửa. Tôi nghiệm thấy, khi phức tạp tạo ra đời sống, kèm theo nhiều thách thức, trở ngại, có khi gây ra thảm họa. Để đối phó, thường phải nảy sinh nhiều loại mưu sinh thoát hiểm, khiến cho con người thay đổi, khó mà lường trước.

Từ khi kề cận Trang, Xuyên mê mệt với những cách vui mới, không còn muốn hít thở với Sơn Ca. Những trống trải nhàm chán của chàng đều đặn thoát ra miệng vui. Xuyên học thêm một việc, không cần nhận thêm buồn để hoà dịu vui, mà dùng niềm vui cho những nỗi buồn. Nhận, tùy mình có thích hay không, còn cho thì tùy người khác, nhưng cho vui mấy ai mà không nhận? Trang giải thích với Xuyên, nếu miệng vui chỉ nhận chất buồn, cả hai phải buồn một thời gian trước khi vui buồn hòa tan được bình tâm. Nếu miệng vui biết tặng niềm vui cho con sên thì tự sên sẽ hóa giải nỗi buồn. Xuyên không thực sự hiểu rõ nhưng khi thực hành cảm thấy đúng. Đúng rồi, Nếu biết trao đổi đồng cảm miệng vui với sên buồn thì đời sống tự nhiên bình đẳng, bình tâm.
Điều khác biệt giữa loài tiên cá và hầu hết các sinh vật khác, kể cả loài người là đàn ông tiên cá mang thai và sinh con, không phải phụ nữ, vì vậy, khi đến kỳ trứng rụng, phái nam rất nhạy cảm, thường cảm thấy buồn trống, cần thực hành tình ái. Trang chờ đến khi băt đươc mùi ham muốn, đêm đó, nàng dùng cả hai tay, một tay xoa đều, một tay vờn lên những vảy cá. Nhìn ánh mắt xa vời mê mệt của Xuyên, nàng biết, nàng đã hoàn toàn chinh phục anh ta. Đến đây, kế hoạch trở về của nàng tiến sang giai đoạn cuối. Tuy nhiên, sau một thời gian phát triển, sự đơn giản đã mất đi hồn nhiên, chân thành, và sự phức tạp bắt đầu xuất hiện.
 
4. Một tiếng hét giận dữ vang ra từ nhóm tiên cá ở phía đầu đang sắp hàng dài ngồi nối đuôi nhau.

- “Mày ở phía sau, sao dám lấn qua mặt tao? Tao đã chờ nửa ngày rồi. Đi ra sau sắp hàng.”
- “Anh, anh tội nghiệp cho em. Em muốn quá, không chờ nổi bữa.”

Anh tiên cá cao lớn da đen thâm túm cổ cô tiên cá giống Mễ, ném ra ngoài hàng. Cô té lăn, chài dài trên mặt cát. Bật khóc. Mọi người ngỡ ngàng. Một anh tiên cá da trắng từ phía sau phóc lên, chận trước mặt, chỉ tay vào anh da đen, rít lên:

- “Anh không được hành hung phụ nữ như vậy.”

Anh da đen gạt tay anh da trắng. Cuộc xô xát bắt đầu. Các tiên cá khác dạt ra, người ủng hộ anh da trắng, người theo phe anh da đen, hai nhóm cãi vã, ẩu đả,  hỗn loạn. Từ trên thềm đá, tiếng Trang quát lên, âm thanh va vào vách hang vang rền:

- Dừng lại. Tất cả dừng lại. Trở về sắp hàng.

Âm thanh mang theo phép thuật biến mọi người dừng khựng tại chỗ, họ qua lại nhìn Trang, rồi lặng lẽ lui về hàng ngũ. Một số tiên cá mặt mày máu me. Một số khác lết đi như bị thương đâu đó. Trên thềm cao Trang đứng uy nghiêm dưới ánh sáng đèn lân tinh lấp lánh như tượng nữ thần khỏa thân thời La Mã. Đứng là việc tiên cá không thể làm được. Đứng là hành vi của thần thánh. Đứng, các tiên cá nằm ngồi bên dưới cúi đầu phủ phục.

Sau lần tự phá vỡ văn hóa bình tâm, chuyện nhóm tiên cá càng ngày càng phức tạp. Những suy nghĩ tranh giành, sinh ra hành động hơn thua, mỗi ngày thêm dữ dội. Kéo theo nhiều loại tệ nạn khác.
Ông Bang hiếp dâm cô tiên cá giống Trung Hoa.
Bà Hồng tiên cá Ý cắt cổ tình nhân bằng vỏ ngao.
Anh Tư tiên cá Spanish thành lập đảng xã hội đen.
Ngay cả cô bé Thu vừa chớm lớn cũng tìm tới Trang để hưởng thụ.

Bạn đọc, thấy chưa? Trong khi tôi cố đưa câu truyện vào phần kết, thì Trang lại muốn tiếp tục chứng tỏ quyền lực của nàng cho dù phải trả một giá nào đó. Quyền lực luôn có hai giá, giá mua và giá bán. Có thể quy thành phương trình căn bản kinh doanh: Mua rẻ bán đắt là thành công. Mua đắt bán rẻ là thất bại. Tôi không rõ rồi Trang sẽ ra sao?

Cô Trinh tiên cá Nga, sau khi học hết những thủ thuật của Trang, đã mở ra một khu vực giải trí khác. Tuy không được như Trang, nhưng số khách cũng khá đông đảo.

Cạnh tranh là từ ngữ không có trong ngôn ngữ tiên cá trước đây, nhưng bây giờ, họ đang sử dụng cùng với nhiều từ ngữ mới như ‘quảng cáo’, ‘kinh doanh’, ‘hãm hiếp’, ‘ăn cắp’, ‘trộm cướp’, ‘từ thiện’, ‘từ bi’, ‘độc ác’  ‘nằm vùng’, ‘ thủ  đoạn’, ‘đâm sau lưng’, vân vân, nhiều từ mang ý nghĩa xấu hơn tốt. Xấu? Ông Bang phát ra âm thanh cười chế nhạo:

- “Nhờ Trang, tôi mới biết tốt và xấu. Chúng tôi sống riêng rẽ, ít đụng chạm, không quan tâm tốt xấu.”
- “Có hành động là có tốt xấu. Có suy nghĩ là có tốt xấu.”

Ông Bang không đồng ý. Theo ông tâm tình và ý nghĩ chỉ cần tử tế. Đừng ghét bỏ ai. Đừng gây thiệt hại cho ai. Hành động sẽ không có hậu quả xấu tốt. Hậu quả đó cũng tự nhiên như băng giá mùa đông mang đến hoặc gió mát mùa xuân chở về. 

- “Này Trang, gần đây tôi nhận thấy các tiên cá mất dần lòng tử tế. Những gì cô dạy cho họ cũng rất tốt, đồng thời cũng rất xấu, nói theo nghĩa tốt xấu của cô. Họ không còn đẹp đẽ, dễ thương như trong huyền thoại.    

Để giữ gìn trật tự và an toàn, Trang khuyến khích cư dân bầu lên một tiên cá cảnh sát, dẫn đầu một tập đoàn nhân viên an ninh.

Cảnh sát và xã hội đen đụng độ nhau để lại một số tiên cá chết tại chỗ và một số khác phải đưa đi cứu thương.

Bệnh viện phải thành lập.Tiên cá chưa biết dùng vũ khí tối tân, chỉ dùng vỏ ốc bén hoặc san hô nhọn nên tập đoàn cứu thương thành hình cũng đơn giản.
Lòng ham muốn văn minh và sức tưởng tượng lợi ích gia tăng đã như những cơn gió nhỏ tụ lại xoay cuồng, hướng thành cơn bão.

Tin ám sát.

Đám cư dân tiên cá truyền miệng nhau. Đêm hôm qua, một tiên cá xã hội đen đã rình rập, muốn giết cô Trang vì cạnh tranh nghề nghiệp. May mắn, cảnh sát vô tình xuất hiện đúng lúc. Cô Trang thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.  

- “Không phải xã hội đen, tôi nghe được là ai đó ghen tương muốn giết cô Trang.”
- “Bà lầm rồi. Vụ đó đã xảy ra cách đây khá lâu.”
- “Còn vụ cô Trang bị đâm trúng cách tay bởi con Thủy tình nhân của ông bán sứa, thì sao?”
- “Chuyện đó cũng mới đây. Nhưng lần này nghe nói nguy hiểm hơn.”
- “Cảnh sát không phải vô tình xuất hiện. Cô Trang đã mướn anh ta làm bảo vệ riêng.”
- “Nghe nói lần này là một thử nghiệm xem cô Trang có phải bất tử hay không? Nghe nói loài người chết phải chôn hay đốt, không phải già rồi đi vào huyền thoại như chúng ta.”
- “Ôi, con người trước sau gì cũng trở thành huyền thoại. Khi lịch sử và ngôn ngữ bị hủy diệt, thì huyền thoại bắt đầu.”
- “Tôi là cảnh sát ngầm của tập đoàn an ninh. Theo tôi, tất cả mấy lần ám sát cô Trang đều do cô đạo diễn. Tôi có bằng chứng nhưng chưa biết rõ lý do. Còn đang điều tra.”

Đêm nay, vắng vẻ hơn mọi đêm. Hầu hết cư dân đều ở tại chỗ. Chỉ cảnh sát di chuyển giữ an ninh. Họ bắt thêm đèn lân tinh trên những giao lộ. Ánh sáng xanh lè chập chờn tự dưng cảnh tượng quái đảng và đe dọa.

Sau một cuộc vui, Trang nằm trong vòng tay của Xuyên. Tỉ mỉ gỡ từng miếng vảy khô. Nàng hát thì thầm:

- “Anh à, chắc ngày mai em phải đi. Nếu còn ở đây, họ sẽ giết em. Cảnh sát trưởng vừa báo cho em biết, họ đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn.”
 
5. Đứng gần, nhìn những đợt sóng liên tục đập vào vách miệng hang càng thêm kinh khiếp. Ầm. Một bức tường nước dựng đứng lên cao quá miệng hang rồi ập xuống như búa nước tán vào đá, sóng chạy dài theo bãi cát, chưa kịp rút ra thì ầm, một tường sóng khác dựng lên. Cứ như vậy. Các tiên cá như những tàu ngầm tân tiến phóng ngược hay xuôi xuyên qua sóng dữ một cách dễ dàng. Nhưng Trang không thể làm được. Nàng lấy gân hết sức quăng thử một lon thiết ra miệng hang. Chỉ hai lần sóng dập, lon thiết bẹp dúm.

- “Trang, em nhớ mỗi tháng trăng tròn, anh sẽ chờ em ở ngoài khơi.”

Xuyên ngửa người ra sau lấy hơi, một tiếng huýt ngân dài phát ra cao vút, xoáy hút vào không trung. Một lúc sau, năm con cá voi xuất hiện. Xuyên điều khiển thật tài tình. Bốn con sắp hàng thành một vách tường dày chắn ngang những đợt sóng không vào đến miệng hang, tạo ra một vùng an toàn. Con cá voi nhỏ còn lại tiến gần đến hang. Xuyên nắm tay Trang phóng xuống nước. Bơi đến cá voi con, Xuyên giúp nàng leo lên lưng, nằm dài bám chặt. Một tiếng huýt ngân nga, bốn con cá voi giữ đội hình bảo vệ con cá nhỏ từ từ ra khơi. Xuyên lặn xuống bơi theo. Năm vòi nước đều đều phun lên, mờ dần trên phía chân trời. Trong khi đó, ngọn núi lửa Kilauea ở Hawaii đã bắt đầu phun cao nhiều khói xám và bụi lửa. Tin động đất quanh vùng vừa loan báo. 
 
Truyện ngắn 5.398 chữ.
Ngu Yên tháng 6, 2025.
  

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Ba đứa chơi thân với nhau tự thuở nào, thiên hạ ai cũng bảo ba đứa ấy như hình với bóng, họ còn kháo nhau là mật thiết hơn cả tam tinh, tam điểm, tam tụ, tam anh… Chẳng cần kết nghĩa đào viên nhưng chúng sống chết có nhau, chưa bao giờ rời nhau một li hay một khoảnh khắc nào. Thỉnh thoảng cũng có xung đột giữa ba đứa nhưng rồi cũng trôi qua êm thấm. Cả ba nương tựa nhau, hỗ trợ nhau, sinh hoạt qua lại với nhau. Thật tình mà nói thì chỉ có hai mới đúng, vì thằng Tưởng vốn là đệ tử ruột của thằng Tâm mà ra, tuy nhiên vẫn có sự khác biệt nào đó nên thiên hạ cho là ba, nói cho cùng thì là bộ bà cũng đúng hay khắt khe bảo bài trùng cũng không sai.
Lật bật đã tới tháng 9 mùa tựu trường. Lòng nao nao nhớ thời học sinh nhỏ nhít đất thần kinh xưa. Ở Huế, mùa tựu trường cũng tưng bừng rộn rịp như bất cứ nơi nào khác trên đất quê nhà. Cũng bâng khuâng luyến tiếc những ngày hè tươi đẹp chóng qua. Cũng nao nức trở lại trường lớp gặp bạn thầy cũ, mới. Có khác chăng mặt mũi mấy cô mấy cậu học trò đều phảng phất một vẻ nghiêm trọng. Làm như mình đã trưởng thành tới nơi!
Cách đây 5 năm ông bà này có cho một cậu sinh viên Việt nam trẻ tuổi, đáng tuổi con cháu xin mướn phòng ở trọ học tại nhà ông bà cho đến đầu năm tới 2025, cậu sinh viên này sẽ tốt nghiệp đại học 4 năm với văn bằng cử nhân
Cũng như các trại tỵ nạn khác, ở Thailand cũng có một khu “nhà tù” dành cho những người tỵ nạn không chấp hành quy định của Bộ Nội Vụ Thái hay của Cao Ủy tỵ nạn. Thời hạn ở tù tùy theo mức độ phạm quy, có khi từ một vài ngày cho tới một hai tuần. “Tù nhân” cũng đủ loại, nhẹ thì có những người mua lén đồ ngoài hàng rào, thức quá giờ giới nghiêm, quên làm vệ sinh khu nhà được phân công, nặng hơn là thành phần đánh lộn, gây mất trật tự trong trại, trộm cắp vặt, trốn ra ngoài trại đi chơi.
Tháng 7 năm 1954, hiệp định Genève chia đôi đất nước Việt Nam, người Pháp thất bại ở mặt trận Điện Biên Phủ, trả lại chủ quyền miền Bắc cho việt cộng. Việt Minh kéo từ mạn ngược và khắp nơi chúng đã ẩn náu về tiếp thu thủ đô Hà Nội và sau đó, toàn thể các tỉnh thành phía Bắc cho vào tới vĩ tuyến 17. Chúng ta mất một nửa giang sơn. Pháp có 80 ngày chuyển giao Hà Nội, 100 ngày giao Hải Dương, 300 ngày trả Hải Phòng, rồi chấm dứt. Việt cộng nằm vùng trong miền Nam cũng tự do ra Bắc tập kết, dù rất ít, nhưng làn sóng người miền Bắc di cư vào Nam thì đông nườm nượp… như nước vỡ bờ, họ chạy trốn, họ sợ cộng sản, họ sợ cái chế độ tam vô đang rượt đuổi sau lưng. Họ ra đi lánh nạn, đa phần phải bỏ lại gia sãn của cải, mồ mả cha ông… họ ra đi nhanh, mau lẹ nhất là các thành phố Hà Nội Hải Phòng, các xứ họ đạo công giáo Bùi Chu, Phát Diệm… có người vội vã đến chỉ ôm theo một tấm ảnh đức mẹ Maria… họ rủ nhau cứ xuống Hải Phòng là có tàu há mồm, há mồm chờ sẵn, chờ họ lên tàu và chở họ vô miền Nam.
Hà Nội có mùa Thu, Ninh Thuận quê tôi ở đó chỉ có hai mùa nắng gió. Buổi sáng mai hôm ấy mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi qua con đường làng Xóm Động, rồi đến con đường cái quan tráng nhựa. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi qua cầu "Ông Cọp", rồi cầu "Nước Đá" và đến tận cửa trường tiểu học Phan Rang. Tôi cúi đầu đi qua cổng trường có tấm biển lớn có hàng chữ Tây: "Indochine Francais- École Primaire De Phanrang"...Giữa sân trường có cột cờ với lá cờ ba màu của Pháp treo tận chót vót. Trường của tôi hình như vừa quét nước vôi và có cửa kiến, tôi thoáng nghe mùi cửa sổ mới sơn.
Trước năm 1975, ngày đó tôi còn là một cậu thiếu niên ham thích đọc tiểu thuyết trinh thám mạo hiểm của Người Thứ Tám với nhiều câu truyện phiêu lưu, hồi hộp của chàng điệp viên Z-28 đào hoa, đẹp trai Tống Văn Bình. Tôi còn nhớ chàng điệp viên tài giỏi, võ nghệ siêu quần của chúng ta được phái đi thi hành một nhiệm vụ tình báo tại Maldives, một đảo quốc mà khi chúng ta nhìn về phía chân trời, nơi Trời và Biển gặp nhau, vì chính chúng ta cũng đang sống trên mặt nước...
Khoảng gần ba giờ chiều tôi rời khách sạn Ninh Kiều, cuối đường Hai Bà Trưng, nhìn ra sông Cần Thơ. Trời hanh nóng và đứng gió. Giấc ngủ trưa dài sau bữa ăn nhẹ, khiến tôi tỉnh táo và phấn chấn hẳn lên. Hãy còn sớm, hai giờ nữa tôi mới có hẹn với gia đình người bạn thân ở nhà hàng Hoa Sứ. Thời gian đủ để tôi dạo chơi và ghé chợ Cần Thơ tìm mua một vài thứ đồ lưu niệm… Vài cơn gió nhẹ mang theo hơi nước từ dòng sông thổi dọc theo công viên thật dễ chịu. Bến Ninh Kiều ngày nay thật khang trang và đẹp. Đi dọc mé sông, từ đây tôi có thể nhìn thấy chiếc cầu treo Cần Thơ sừng sững, hiện đại. Phía trước khách sạn là nhà hàng nổi và không xa là chiếc du thuyền nhà hàng lộng lẫy về đêm. Du khách vừa ăn tối vừa dạo cảnh quanh sông và có cảchương trình văn nghệ thật đặc sắc của miền Tây sông nước
Nàng tỉ tê với nhỏ bạn về những cuộc “thảo luận” sôi nổi của vợ chồng nàng. Bằng mọi giá, nàng muốn giữ cho đứa con có tuổi thơ tươi đẹp, hạnh phúc. Bao năm qua, đã có lúc nàng buồn rầu nghĩ, mình như con gà đẻ trứng vàng. Chỉ được việc, nhờ biết đẻ trứng vàng. Nàng không dám đề cập đến chuyện tiền bạc, sợ làm chồng buồn, cho rằng nàng cậy sức mạnh kim tiền lấn áp chồng. Nàng rất may mắn trong cuộc sống ngoài xã hội. Chưa ra trường, nàng đã nhận được hợp đồng làm việc với một trong những hãng hàng đầu của nước Đức. Ngược lại, chồng nàng quá lận đận. Cả năm trời, anh chạy đôn, chạy đáo tìm việc, mà vẫn phải nằm nhà. Nàng tự nhủ, tài lộc trời ban, gia đình sống thoải mái, chứ tính toán chi mà mất hòa khí vợ chồng. Tháng tháng, nàng thanh toán nợ to, nợ nhỏ, hàng hàng lớp lớp chi phí tất yếu của xã hội văn minh.
Xíu tiếp tục cuộc hành trình bất tận của mình, đừng tưởng Xíu chơi hoang hay đi rông, phiêu bạt giang hồ vô tích sự. Chính sự lang bạt kỳ hồ của Xíu và anh em nhà Xíu đã đem lại mưa thuận gió hòa, đem lại nguồn sống cho loài người và vạn vật muôn loài. Lần này Xíu quay về lại góc Đông Nam Á châu, nơi có dòng sông thiêng liêng chảy qua.
Tôi không phải là thi sĩ, nhưng chắc cũng giống như những thi nhân của đất Việt, thường gửi gấm tâm tình u uất vào những vần thơ của mình. Những bài thơ viết xong, tôi cặm cụi chép vào nhật ký, xen vào những lời than thân trách phận, hờn mây khóc gió. Cuốn nhật ký, tôi cất kỹ trong ngăn kéo ở cái table de nuit cũ kỹ bên cạnh chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ. Cũng may là má chưa lục ra đọc lần nào...
Cuối cùng, vợ tôi cũng đồng ý một cách vui vẻ cho tôi lấy vợ bé. Một hành động vượt ra ngoài quan niệm ái tình nghiêm túc của bà. Vợ bé tên Hà, do vợ lớn đặt. Tên khai sinh của Hà là Đỗ thị 451. Vợ lớn nói, số này hên, cộng lại là 10. Hà lai Ái Nhỉ Lan. Ở lứa tuổi gần ba mươi, chưa lấy chồng, không có con, một thân hình phước đức cho bất kỳ người đàn ông nào, sáu mươi bảy tuổi, như tôi.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.