Hôm nay,  

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Thứ Sáu

01/05/202016:09:00(Xem: 2807)

 

Thứ hai 20 tháng 4


Giữa bất an, và lo buồn của mùa.... mắc dịch, vẫn có những điều làm người ta vui hơn, an tâm vì dù tình hình có xấu đến đâu đi nữa, vẫn có những tấm lòng.


Chẳng hạn ở Severna Park, Maryland, từ vài tuần nay, mỗi ngày vào khoảng 11 giờ sáng ở một góc đường, trên một cái bàn màu trắng, có một số túi giấy màu nâu (lunch bags) để ngay ngắn trên bàn với tấm bảng viết tay khá lớn : "Phần ăn trưa miễn phí cho bất cứ ai cần"


Phía dưới là những dòng chữ nhỏ hơn:

"Bàn này đặt ở đây từ 11 giờ sáng đến một giờ trưa mỗi ngày cho bạn nếu bạn đói bụng. Những túi thực phẩm này được làm bởi một người Mẹ ở gần đây, trong một căn bếp nhỏ sạch sẽ, đúng tiêu chuẩn vệ sinh"


blank


Bà Kimberly Gussow đã lấy một túi giấy màu nâu cho cô con gái mới 7 tuổi, và rất vui khi thấy bên trong tương tự như các phần ăn trưa được cấp miễn phí cho các học sinh thuộc gia đình có thu nhập thấp : một cái "ham sandwich", một trái cam, và một trái táo.


Cô bé 7 tuổi vừa ăn, vừa được Mẹ giảng giải về nguồn gốc của bữa ăn trưa miễn phí, không phải từ cafeteria của trường mà từ một lề đường


Hạt giống thương yêu đã được gieo vào lòng thế hệ tiếp nối. Lớn lên, em nhỏ sẽ biết cách trả lại phần ăn mình đã được tặng trong những ngày khó khăn, và bất ổn của đất nước.


Thứ ba 21 tháng 4 


300 laptops được donate để tặng cho học sinh nghèo ở các trường Community College (trường Đại học cộng đồng cho Associate Degree) ở Los Angeles (nơi bị virus Wuhan tấn công nặng nề nhất ở California) giúp các em có thể học online cho đến hết  học kỳ mùa Xuân vào cuối tháng 5 hoặc tháng 6 .


Mỹ gia hạn lệnh cấm du lịch đến hai quốc gia láng giềng -Canada và Mexico- thêm 30 ngày nữa, đến hết ngày 30 tháng 5 năm 2020.


Tổ chức Thiếu Nhi Quốc Tế  UNICEF xin viện trợ khẩn cấp 92.4 triệu dollars từ Liên Hiệp Quốc cho các trẻ em ở Trung Đông và Phi Châu đang thiếu ăn do ảnh hưởng của Đại dịch COVID-19. 

Toàn cầu đang bị khủng hoảng kinh tế nặng nề. Mỗi quốc gia, lớn hay nhỏ, đều có khó khăn riêng của mình nhưng chắc chắn không ai (nhất là các tổ chức từ thiện lớn, chẳng hạn như Bill and Melinda Gates Foundation) quên trẻ thơ đang ốm đói.


Thứ tư 22 tháng 4


Màu xám bi quan vẫn bao phủ ở Mỹ khi khi ông Robert Redfield, giám đốc CDC, cho biết vào mùa Đông năm nay, virus Vũ Hán sẽ hoành hành mạnh hơn hiện nay. Hy vọng kinh nghiệm mất mát hiện tại sẽ làm mọi người đề phòng, và giữ gìn khoảng cách 6 feet nghiêm ngặt khi giao tiếp để nếu một làn sóng... mắc dịch khác trở lại, sẽ không đau thương như hôm nay.


Ý đã vượt qua được peak time của COVID-19, con số tử vong, và nhiễm dương tính Coronavirus bắt đầu đi xuống nên lệnh phong tỏa sẽ được nới rộng một chút vào ngày 4 tháng 5 sắp tới. Đời sống chỉ được trở lại bình thường từng chút một, không ai dám chờ mong tự do hoàn toàn ngay sau khi "lịnh cấm túc" được điều chỉnh.


Nước Áo không bị virus Wuhan "tổng tấn công" như Ý, nên sẽ nới rộng mọi hạn chế từ ngày 1 tháng 5.


Vào những ngày cuối tháng 4, ở Châu Âu, thay chỗ cho Ý, Anh đang tiến dần đến peak time của đại dịch COVI-19 với số người thiệt mạng có khi lên đến  gần hai ngàn người mỗi ngày. Và Pháp vẫn lao đao trong đại dịch.


Con đường chiến đấu với virus Vũ Hán vẫn còn đầy cam go nhưng rồi sẽ có ngày chiến thắng.


Thứ năm 23 tháng 4


Các bệnh viện ở 3 tiểu bang miền Tây: Washington, Oregon, and California đã bắt đầu phẫu thuật cho các trường hợp không khẩn cấp sau một tháng tạm ngưng vì các phòng cấp cứu và khu vực ICU quá tải với bệnh nhân cúm Vũ Hán.

Nhưng người thân của bệnh nhân không được vào bệnh viện chờ ở phòng đợi như bình thường. Họ chỉ được vào thăm thân nhân sau phẫu thuật khi bệnh nhân đã được ra khỏi ICU.

Kể cả những sản phụ cũng phải "vượt cạn một mình" trong thời kỳ COVID-19. 


Quy định được ban hành và update liên tục theo tình hình hiện tại vì không ai có kinh nghiệm với COVID-19. Xin hãy cùng kiên nhẫn và theo đúng quy định để cùng góp phần đẩy lui đại dịch.


Thứ sáu 24 tháng 4


Số người thiệt mạng vì đại dịch cúm Tàu ở Anh lên đến con số 20 ngàn khiến nước Anh trở thành nước thứ 5 có số người chết, chỉ sau Mỹ, Ý, Tây Ban Nha, và Pháp. Và có cơ hội "lên" vị trí cao hơn ở cái bảng xếp hạng không có gì đáng tự hào này!


Trong khi đó ở Phi Châu, lục địa bị đại dịch tấn công sau cùng, cũng đã có South Africa đứng đầu với hơn bốn ngàn bệnh nhân tính đến hôm nay; theo sau là Egypt, Morocco, và Algeria.


Mọi người đang sống trong thời đại mà ra khỏi nhà là phải đeo khẩu trang(mask), hơn một nửa khuôn mặt bị che, không cần phải dùng đến son tô hồng môi đàn bà con gái. Chỗ của những thỏi son trong xách tay được thay bằng những chai hand sanitizer cá nhân. 

Những thỏi son đủ màu đậm, nhạt bị bỏ lăn lóc từ compartment của xe,  ngăn kéo nơi làm việc, đến hộc bàn  trang điểm ở nhà cũng đang buồn bã cùng với chủ nhân trong thời mắc... dịch.


Thứ bảy 25 tháng 4 


Là một ngày cuối tuần ấm nhất từ đầu năm 2020 đến nay, sau hơn một tháng sống với lệnh cấm túc, một số người ở miền Nam Cali đã "break the law". Từng nhóm, từng gia đình ùn ùn  kéo nhau ra biển để phơi nắng, hay dạo mát mặc dù tất cả các bãi đậu xe đã bị đóng và "shelter in place" vẫn còn hiệu lực.


Những tấm hình chụp bãi biển Huntington Beach dày đặc người như một ngày mùa hè bình thường trước mùa.... mắc dịch,  làm cả triệu dân California phẫn nộ vì sợ virus bị phát tán rộng hơn;  làm cả chục triệu người Mỹ nhíu mày  "What's wrong with these people?"

blankblank



Thống Đốc California thì thật sự bực mình, ông họp báo tuyên bố sẽ phạt tiền những người vẫn đi chơi, coi  "lệnh cấm túc" như không...khí! Ông sẽ cho đóng toàn bộ bãi biển ở Orange County vào cuối  tuần tới (MAY 2 and 3)


Ông Gavin Newsom còn nhắn nhủ họ "quý vị hãy hỏi 45 gia đình mất người thân trong vòng 48 tiếng đồng hồ qua vì Coronavirus để hiểu tình hình bệnh dịch trước khi quý vị quyết định đi biển tắm nắng vào thời điểm này"


Hôm nay, rất buồn con số người bị thiệt mạng vì Coronavirus trên toàn thế giới lên đến hơn 200 ngàn người, trong đó đã có gần 50 ngàn người Mỹ.

Hãy nghĩ đến những con số này trước khi bạn quyết định đi biển chơi. Nhiều khi đâu cần phải thấy quan tài vẫn có thể đổ lệ!


Xin được nhắc nhở thêm một điều "chúng ta có thể mất nhiều thứ: tự do, tiền bạc, công việc, thú tiêu khiển... vì COVID-19. Tất cả những thứ đó chỉ tạm thời bị mất, có thể tìm lại được sau khi đại dịch chấm dứt. Nhưng nếu chúng ta  mất mạng thì tất cả mọi thứ đều mãi mãi không còn!"  


Chủ Nhật 26 tháng 4


Sau nhiều ngày tháng làm việc liên tục ở phòng cấp cứu của Manhattan (thuộc bệnh viện New York Presbyterian Allen), bác sĩ Lorna Breen bị nhiễm Coronavirus. Bà trở về nhà thân nhân ở Virginia để tự cách ly, dưỡng bệnh. Với cương vị là trưởng phòng cấp cứu, ngay cả những ngày nghỉ ở nhà, BS Breen cũng liên tục hướng dẫn nhân viên của mình qua điện thoại hay qua Zoom khi họ cần ý kiến chuyên môn. 


Nhân viên của phòng cấp cứu, kể cả các bác sĩ (dù ca trực bình thường của họ chỉ kéo dài 12 tiếng)  phải làm việc đôi khi đến 18 tiếng mỗi ngày khi đại dịch cúm Vũ Hán hoành hành New York (tiểu bang bị đại dịch tấn công nặng nề nhất ở Mỹ). Những lúc mệt mỏi quá, họ chỉ nhắm mắt vài phút ở lounge room, hay đôi khi ở ngay hành lang bệnh viện.

Thời gian New York lên đến peak time của đại dịch COVID-19, có những bệnh nhân được chở đến phòng cấp cứu, nhưng phải đợi ở hành lang vì phòng cấp cứu đã quá tải. Và rất buồn nhiều người trong số họ chết khi chưa đến được cửa emergency room.


BS Breen bị ám ảnh bởi những hình ảnh đó và cảm thấy mình bất lực trước đại dịch. Tinh thần bị suy sụp nặng nề, bà phải bỏ công việc về  dưỡng bệnh lần thứ hai .

Trong những ngày dưỡng bệnh ở Virginia, bác sĩ Breen tự kết liễu đời mình vào ngày 26 tháng 4 năm 2020 ở tuổi 49 .


Gia đình bà đã lập ra quỹ "Dr. Lorna Breen Heroes' Fund" để cung cấp chuyên viên trợ giúp tinh thần cho các nhân viên y tế , giúp họ vững vàng trước áp lực công việc, và những tổn thất nhân mạng họ thấy trong những ngày đại dịch cúm Tàu tung hoành.


Xin gởi đến một bông hồng vàng với lòng thương tiếc cho bác sĩ Lorna Breen. Bà đã nằm xuống cho nhiều bệnh nhân được đứng lên sau đại dịch.


Nguyễn Trần Diệu Hương

Cuối tháng 4 đen 2020



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Người ta nói: “Hết quan là hoàn dân” và chỉ mong có vậy, đừng hết quan hoàn…tàn phế” thì buồn quá! Hôm nay lão Dụng đã tự ngồi dậy được. Lão không nhớ là mình đã nằm như khúc gỗ mục, bất động bao lâu rồi! “Mới đó mà đã lại sang một năm mới. Thời gian bây giờ có nghĩa gì đâu chứ!”: Lão lẩm nhẩm một mình!...
Trong một căn phòng motel nhỏ sạch sẽ gọn gàng chăn ga gối trắng, trên giường phủ một tấm trải lớn có thể dùng làm chăn đắp màu lông chuột, một người phụ nữ nằm khóc, và người đàn ông đang ra sức dỗ dành. Cô gái mếu máo “Anh à, anh X đã bỏ đi rồi!”...
Những ngày cuối tháng tư quân trường Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung vẫn đang cắm trại, chồng tôi chưa về, nhưng trước khi đi anh đã bảo tôi ở nhà có gì thì bám theo cha mẹ và các em để đùm bọc lẫn nhau. Gia đình cha mẹ tôi ở gần nên hai nhà như một...
Tôi bồn chồn liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn chừng về phía hội trường đầy ấp hơi người và ồn ào tiếng cười nói. Đã hơn tám giờ mà chương trình vẫn chưa bắt đầu. Chưa bao giờ tôi thấy khó chịu về chuyện giờ giấc như lúc nầy. Thấp thoáng trong đám đông, tôi thấy Khánh đang chạy đôn đáo chừng như kiểm điểm sự có mặt của một số khách “nồng cốt”, để bắt đầu chương trình...
Tiếng hát Cẩm Vân trong trẻo, vút cao, nghèn nghẹn đầy xúc cảm. Tôi buông thả Mi7 và chuyển vội La thứ như chưa muốn ngừng những âm vang cuối. Nốt dứt đoạn ngân dài, tất cả lặng yên, bên ngoài có tiếng gió đêm Sài Gòn vội về, bất chợt...
Tố Như tiên sinh đã để lại cho hậu thế câu thơ tháng ba đẹp như tranh trong truyện Kiều, “cỏ non xanh tận chân trời/ cành lê trắng điểm một vài bông hoa…” Đọc xong câu thơ thì nửa số người đọc đã nhắm mắt lại để hình dung ra bức tranh mùa xuân vẽ bằng thơ; với hai màu xanh, trắng vào tay hoạ sĩ, chúng ta có bức tranh chiêm ngưỡng bằng mắt, nhưng với nhà thơ chúng ta có bức tranh trong trí tưởng tuyệt vời… Tôi nói với ông bạn mê thơ đang ngồi chung bàn cà phê mà mọi người đang nói chuyện thời sự nên không phù hợp với một sáng tháng ba trời mát lạnh vì mưa đêm qua rả rích tới sáng, anh em rủ nhau ra ngoài trời ngồi uống cà phê cho mấy ông bạn còn hút thuốc được thỏa mãn thú tính. Thế là những ông đã giã từ làn khói mỏng bị những ông còn hút thuốc giận cho, rồi cãi nhau.
Đầu tháng Tư, hoa tulip đã vội gõ cửa mọi nhà sau giấc đông miên ngắn ngủi. Mùa Xuân cũng theo hoa tulip trở về, mở ra khúc giao mùa. Trong gió Xuân đầu mùa còn lạnh, ngoài xa trên cánh đồng rừng quê muôn vạn búp non đang nẩy lộc đâm chồi. Cỏ non, cây rừng già vẫn mạnh mẽ vươn lên tràn đầy sức sống. Đàn cá hồi thức giấc bắt đầu vượt thác trở lại quê hương nguồn cội...
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào). Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học.
Hạo chỉ có cậu Tân là người cậu duy nhất. Mẹ Hạo là chị cả trong gia đình có bốn người con. Mẹ, dì Hiên, cậu Tân và dì út Hậu. Cậu Tân vốn là một nông dân chính hiệu. Hình như cậu học mới qua bậc tiểu học là cậu bỏ cây bút để cầm cái cày, cái cuốc. Đến năm cậu trên bốn mươi, cậu đã có bảy người con, bốn trai, ba gái. Có lẽ cậu thấy cuộc sống làm một người nông dân quá cực hay sao mà cậu nhảy ra tham gia chánh quyền. Cậu được bầu làm xã trưởng...
Những chuyến xe ngập ngừng, chậm chạp lăn trên con đường gập ghềnh để chuyên chở đoàn người đi thăm cha, anh, em, con, chồng ở khắp nơi trong những trại tù, nơi mà lớp người mới gọi là "Trại Học Tập Cải Tạo" nghe ngược ngạo, chua chát nhiều đắng cay. Từ Quốc Lộ 1, phải đi khoảng chừng 2 cây số, trên một con đường mòn, xuyên qua rừng cây gỗ quý cẩm lai là đến trại tù cải tạo Hàm Tân...
Cuộc hôn nhân ngắn ngủi vài năm của Bình với người vợ cũ tan vỡ. Mộng Điệp là người phụ nữ vật chất, đứng núi này trông núi nọ, tính nết đanh đá chua ngoa luôn có những lời nặng nhẹ chê bai chồng không biết kiếm tiền giỏi như người ta...
Chuỗi dài thời gian của quá khứ ta còn giữ được. Giữ được mãi mãi cho đến khi trí đã mòn sức đã kiệt. Giây phút hiện tại coi như chẳng có gì. Nó vuột khỏi tay ta từng sát na rồi cũng tan biến vào quá khứ đề xếp hàng cùng với chuỗi thời gian đã qua. Tương lai là điều chưa có, chưa đến nên ta cũng chẳng làm chủ được gì của những điều ở cõi xa thẳm diệu vợi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.