Hôm nay,  

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Thứ Sáu

01/05/202016:09:00(Xem: 2796)

 

Thứ hai 20 tháng 4


Giữa bất an, và lo buồn của mùa.... mắc dịch, vẫn có những điều làm người ta vui hơn, an tâm vì dù tình hình có xấu đến đâu đi nữa, vẫn có những tấm lòng.


Chẳng hạn ở Severna Park, Maryland, từ vài tuần nay, mỗi ngày vào khoảng 11 giờ sáng ở một góc đường, trên một cái bàn màu trắng, có một số túi giấy màu nâu (lunch bags) để ngay ngắn trên bàn với tấm bảng viết tay khá lớn : "Phần ăn trưa miễn phí cho bất cứ ai cần"


Phía dưới là những dòng chữ nhỏ hơn:

"Bàn này đặt ở đây từ 11 giờ sáng đến một giờ trưa mỗi ngày cho bạn nếu bạn đói bụng. Những túi thực phẩm này được làm bởi một người Mẹ ở gần đây, trong một căn bếp nhỏ sạch sẽ, đúng tiêu chuẩn vệ sinh"


blank


Bà Kimberly Gussow đã lấy một túi giấy màu nâu cho cô con gái mới 7 tuổi, và rất vui khi thấy bên trong tương tự như các phần ăn trưa được cấp miễn phí cho các học sinh thuộc gia đình có thu nhập thấp : một cái "ham sandwich", một trái cam, và một trái táo.


Cô bé 7 tuổi vừa ăn, vừa được Mẹ giảng giải về nguồn gốc của bữa ăn trưa miễn phí, không phải từ cafeteria của trường mà từ một lề đường


Hạt giống thương yêu đã được gieo vào lòng thế hệ tiếp nối. Lớn lên, em nhỏ sẽ biết cách trả lại phần ăn mình đã được tặng trong những ngày khó khăn, và bất ổn của đất nước.


Thứ ba 21 tháng 4 


300 laptops được donate để tặng cho học sinh nghèo ở các trường Community College (trường Đại học cộng đồng cho Associate Degree) ở Los Angeles (nơi bị virus Wuhan tấn công nặng nề nhất ở California) giúp các em có thể học online cho đến hết  học kỳ mùa Xuân vào cuối tháng 5 hoặc tháng 6 .


Mỹ gia hạn lệnh cấm du lịch đến hai quốc gia láng giềng -Canada và Mexico- thêm 30 ngày nữa, đến hết ngày 30 tháng 5 năm 2020.


Tổ chức Thiếu Nhi Quốc Tế  UNICEF xin viện trợ khẩn cấp 92.4 triệu dollars từ Liên Hiệp Quốc cho các trẻ em ở Trung Đông và Phi Châu đang thiếu ăn do ảnh hưởng của Đại dịch COVID-19. 

Toàn cầu đang bị khủng hoảng kinh tế nặng nề. Mỗi quốc gia, lớn hay nhỏ, đều có khó khăn riêng của mình nhưng chắc chắn không ai (nhất là các tổ chức từ thiện lớn, chẳng hạn như Bill and Melinda Gates Foundation) quên trẻ thơ đang ốm đói.


Thứ tư 22 tháng 4


Màu xám bi quan vẫn bao phủ ở Mỹ khi khi ông Robert Redfield, giám đốc CDC, cho biết vào mùa Đông năm nay, virus Vũ Hán sẽ hoành hành mạnh hơn hiện nay. Hy vọng kinh nghiệm mất mát hiện tại sẽ làm mọi người đề phòng, và giữ gìn khoảng cách 6 feet nghiêm ngặt khi giao tiếp để nếu một làn sóng... mắc dịch khác trở lại, sẽ không đau thương như hôm nay.


Ý đã vượt qua được peak time của COVID-19, con số tử vong, và nhiễm dương tính Coronavirus bắt đầu đi xuống nên lệnh phong tỏa sẽ được nới rộng một chút vào ngày 4 tháng 5 sắp tới. Đời sống chỉ được trở lại bình thường từng chút một, không ai dám chờ mong tự do hoàn toàn ngay sau khi "lịnh cấm túc" được điều chỉnh.


Nước Áo không bị virus Wuhan "tổng tấn công" như Ý, nên sẽ nới rộng mọi hạn chế từ ngày 1 tháng 5.


Vào những ngày cuối tháng 4, ở Châu Âu, thay chỗ cho Ý, Anh đang tiến dần đến peak time của đại dịch COVI-19 với số người thiệt mạng có khi lên đến  gần hai ngàn người mỗi ngày. Và Pháp vẫn lao đao trong đại dịch.


Con đường chiến đấu với virus Vũ Hán vẫn còn đầy cam go nhưng rồi sẽ có ngày chiến thắng.


Thứ năm 23 tháng 4


Các bệnh viện ở 3 tiểu bang miền Tây: Washington, Oregon, and California đã bắt đầu phẫu thuật cho các trường hợp không khẩn cấp sau một tháng tạm ngưng vì các phòng cấp cứu và khu vực ICU quá tải với bệnh nhân cúm Vũ Hán.

Nhưng người thân của bệnh nhân không được vào bệnh viện chờ ở phòng đợi như bình thường. Họ chỉ được vào thăm thân nhân sau phẫu thuật khi bệnh nhân đã được ra khỏi ICU.

Kể cả những sản phụ cũng phải "vượt cạn một mình" trong thời kỳ COVID-19. 


Quy định được ban hành và update liên tục theo tình hình hiện tại vì không ai có kinh nghiệm với COVID-19. Xin hãy cùng kiên nhẫn và theo đúng quy định để cùng góp phần đẩy lui đại dịch.


Thứ sáu 24 tháng 4


Số người thiệt mạng vì đại dịch cúm Tàu ở Anh lên đến con số 20 ngàn khiến nước Anh trở thành nước thứ 5 có số người chết, chỉ sau Mỹ, Ý, Tây Ban Nha, và Pháp. Và có cơ hội "lên" vị trí cao hơn ở cái bảng xếp hạng không có gì đáng tự hào này!


Trong khi đó ở Phi Châu, lục địa bị đại dịch tấn công sau cùng, cũng đã có South Africa đứng đầu với hơn bốn ngàn bệnh nhân tính đến hôm nay; theo sau là Egypt, Morocco, và Algeria.


Mọi người đang sống trong thời đại mà ra khỏi nhà là phải đeo khẩu trang(mask), hơn một nửa khuôn mặt bị che, không cần phải dùng đến son tô hồng môi đàn bà con gái. Chỗ của những thỏi son trong xách tay được thay bằng những chai hand sanitizer cá nhân. 

Những thỏi son đủ màu đậm, nhạt bị bỏ lăn lóc từ compartment của xe,  ngăn kéo nơi làm việc, đến hộc bàn  trang điểm ở nhà cũng đang buồn bã cùng với chủ nhân trong thời mắc... dịch.


Thứ bảy 25 tháng 4 


Là một ngày cuối tuần ấm nhất từ đầu năm 2020 đến nay, sau hơn một tháng sống với lệnh cấm túc, một số người ở miền Nam Cali đã "break the law". Từng nhóm, từng gia đình ùn ùn  kéo nhau ra biển để phơi nắng, hay dạo mát mặc dù tất cả các bãi đậu xe đã bị đóng và "shelter in place" vẫn còn hiệu lực.


Những tấm hình chụp bãi biển Huntington Beach dày đặc người như một ngày mùa hè bình thường trước mùa.... mắc dịch,  làm cả triệu dân California phẫn nộ vì sợ virus bị phát tán rộng hơn;  làm cả chục triệu người Mỹ nhíu mày  "What's wrong with these people?"

blankblank



Thống Đốc California thì thật sự bực mình, ông họp báo tuyên bố sẽ phạt tiền những người vẫn đi chơi, coi  "lệnh cấm túc" như không...khí! Ông sẽ cho đóng toàn bộ bãi biển ở Orange County vào cuối  tuần tới (MAY 2 and 3)


Ông Gavin Newsom còn nhắn nhủ họ "quý vị hãy hỏi 45 gia đình mất người thân trong vòng 48 tiếng đồng hồ qua vì Coronavirus để hiểu tình hình bệnh dịch trước khi quý vị quyết định đi biển tắm nắng vào thời điểm này"


Hôm nay, rất buồn con số người bị thiệt mạng vì Coronavirus trên toàn thế giới lên đến hơn 200 ngàn người, trong đó đã có gần 50 ngàn người Mỹ.

Hãy nghĩ đến những con số này trước khi bạn quyết định đi biển chơi. Nhiều khi đâu cần phải thấy quan tài vẫn có thể đổ lệ!


Xin được nhắc nhở thêm một điều "chúng ta có thể mất nhiều thứ: tự do, tiền bạc, công việc, thú tiêu khiển... vì COVID-19. Tất cả những thứ đó chỉ tạm thời bị mất, có thể tìm lại được sau khi đại dịch chấm dứt. Nhưng nếu chúng ta  mất mạng thì tất cả mọi thứ đều mãi mãi không còn!"  


Chủ Nhật 26 tháng 4


Sau nhiều ngày tháng làm việc liên tục ở phòng cấp cứu của Manhattan (thuộc bệnh viện New York Presbyterian Allen), bác sĩ Lorna Breen bị nhiễm Coronavirus. Bà trở về nhà thân nhân ở Virginia để tự cách ly, dưỡng bệnh. Với cương vị là trưởng phòng cấp cứu, ngay cả những ngày nghỉ ở nhà, BS Breen cũng liên tục hướng dẫn nhân viên của mình qua điện thoại hay qua Zoom khi họ cần ý kiến chuyên môn. 


Nhân viên của phòng cấp cứu, kể cả các bác sĩ (dù ca trực bình thường của họ chỉ kéo dài 12 tiếng)  phải làm việc đôi khi đến 18 tiếng mỗi ngày khi đại dịch cúm Vũ Hán hoành hành New York (tiểu bang bị đại dịch tấn công nặng nề nhất ở Mỹ). Những lúc mệt mỏi quá, họ chỉ nhắm mắt vài phút ở lounge room, hay đôi khi ở ngay hành lang bệnh viện.

Thời gian New York lên đến peak time của đại dịch COVID-19, có những bệnh nhân được chở đến phòng cấp cứu, nhưng phải đợi ở hành lang vì phòng cấp cứu đã quá tải. Và rất buồn nhiều người trong số họ chết khi chưa đến được cửa emergency room.


BS Breen bị ám ảnh bởi những hình ảnh đó và cảm thấy mình bất lực trước đại dịch. Tinh thần bị suy sụp nặng nề, bà phải bỏ công việc về  dưỡng bệnh lần thứ hai .

Trong những ngày dưỡng bệnh ở Virginia, bác sĩ Breen tự kết liễu đời mình vào ngày 26 tháng 4 năm 2020 ở tuổi 49 .


Gia đình bà đã lập ra quỹ "Dr. Lorna Breen Heroes' Fund" để cung cấp chuyên viên trợ giúp tinh thần cho các nhân viên y tế , giúp họ vững vàng trước áp lực công việc, và những tổn thất nhân mạng họ thấy trong những ngày đại dịch cúm Tàu tung hoành.


Xin gởi đến một bông hồng vàng với lòng thương tiếc cho bác sĩ Lorna Breen. Bà đã nằm xuống cho nhiều bệnh nhân được đứng lên sau đại dịch.


Nguyễn Trần Diệu Hương

Cuối tháng 4 đen 2020



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Con tàu rú lên tràng còi thất thanh. Âm thanh chuyển từ trầm đục sang cao chói. Chuyện gì vậy. Mọi người hỏi nhau. Sao bỗng dưng còi tàu gầm thét như con thú bị thương vậy. Tàu bỗng dưng chạy chậm hẳn lại. Và tiếng rít của bánh sắt trên đường rầy như mũi khoan nhọn xoáy vào lỗ tai. Người soát vé tất tả chạy trên lối nhỏ giữa hai hàng ghế. Chuyện gì thế ông ơi. Những câu hỏi nhao nhao. Something wrong, very wrong. Mọi người vui lòng ngồi yên tại chỗ. Người soát vé nói vội trước khi mất hút sau khung cửa nối sang toa kế tiếp. Khủng bố hay cầu đường xe lửa bị sập. Mưa lũ đã mấy hôm rồi. Người ta xớn xác hỏi nhau. Tin tức truyền miệng lan nhanh như đám cháy rừng. Không ai biết chắc chuyện gì. Chỉ biết tàu không thể tiếp tục chạy. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy rừng cây đang vùn vụt dạt về phía sau bỗng chậm dần.
Đọc thơ “nhớ nhà” của Nguyễn Thị Vinh càng thêm nhớ! Ai cũng bảo rằng mùa xuân làm ấm lòng người, nhưng chưa chắc gì. Mùa xuân đó là mùa xuân ở bên ấy, bên Việt Nam họa chăng có ấm lòng, chứ mùa xuân rơi vào tiết mùa đông lạnh lẽo bên trời tây này lạnh vô cùng...
Bà Hai Kỹ lơ mơ ngái ngủ thò chân xuống giường, chợt giật nảy cả người, nước đâu mà linh láng ngập đến tận ống quyển vậy trời. Bà tỉnh ngủ hẳn, hoảng hốt la to: – Dậy, dậy mau, nước vô ngập nhà rồi!
Anh muốn về thăm Việt Nam, chị cũng vậy. Anh nói với chị: Em à, cũng hai năm rồi, tụi mình chưa về thăm Việt Nam. Anh thấy nhớ quá, nhớ hàng cây dâm bụt, gốc ổi, cây dâu đất ngoài quê anh. Nhất là ngôi nhà có bức tường thành và cái cổng bằng xi măng. Anh đã đem theo hình ảnh đó suốt mấy mươi năm rồi, nhưng lúc nào cũng nhớ nó. Mình đi về thăm một chuyến em hè...
Lần này, 2023, tôi chọn đi xem Tuy Hòa (Phú Yên) và Qui Nhơn (Bình Định) hai thành phố nhỏ, không mấy nổi tiếng với hy vọng nhìn thấy, cuộc sống tỉnh lẽ vẫn còn đằm thắm hiền hòa, chưa huyên náo chật chội như Hội An, nơi mỗi ngày có cả chục chuyến xe buýt thả nườm nượp khách du lịch xuống bến...
Những ngày cận tết trời Sài Gòn se se lạnh. Cái lạnh mang theo chút nắng hanh làm đẹp hơn bao chiếc áo len buổi sáng những con đường. Khóa học cuối năm chấm dứt bằng đêm văn nghệ toàn trường của đại học sư phạm...
Ngày Tết ai ai cũng nhớ đến bánh chưng, bánh dầy. Bánh chưng là biểu hiệu của đất trời, là tất cả của vũ trụ và của lòng hiếu thảo, có tự truyện từ lâu đời, từ đời vua Hùng Vương xa xưa. Người trong Nam còn gọi là bánh tét, có lẽ là do chữ tiết hay Tết, ý là bánh của ngày Tết...
Hôm rồi, gia đình chúng tôi bảy người, có đặt bàn tại nhà hàng The Keg (the steak house and bar nổi tiếng ở Canada ) lúc 7.30 pm. Gần tới giờ, chúng tôi phone hỏi nếu chúng tôi đến 7pm được không, họ trả lời ok, và chúng tôi liền chạy xe đến, có mặt trước 15 phút...
Mấy cái rễ chết khô này là những gì còn lại của cây mít mà tự tay tôi trồng mấy chục năm trước, bên mép một hố bom. Chúng đã theo tôi qua chặng hành trình hơn bảy ngàn cây số từ một vùng quê Quảng Nam đến thành phố lớn nhất của nước Úc. Thời chiến quê tôi là vùng đất không người và, có lúc, là vùng “tự do oanh kích”. Trở về đó sau tháng Tư năm 1975, khu vườn xưa của tổ tiên đã là một cái rừng rậm, màu xanh chồng lên màu xanh, mấy tầng, mấy lớp với những táng cây cao thấp chằng chịt dây leo, những chùm chìm bìm phủ từ trên xuống và những bụi đơm xôi đầy gai góc cố thủ bên dưới chờ chực cơ hội ngóc đầu lên, chỉ trừ màu đất sét đỏ quạch của cái hố bom sâu hoắm ở góc vườn, dấu tích của một trận oanh tạc cách đó ba năm, trong “Mùa hè đỏ lửa”.
Đầu tháng 12, nhân dịp vợ chồng người bạn sang Pháp du lịch, chúng tôi hẹn hò nhau, rong chơi Paris vài ngày. Khi cả nhóm đang đi dạo, cười nói xôn xao, điện thoại của tôi reo. Nhìn vào màn hình nhỏ, thấy tên Manager của tôi. Tôi nhíu mày, mình đang nghỉ phép, bà ấy gọi làm gì...
Người Việt tị nạn đã có một đóng góp to lớn vào văn hóa ẩm thực nhân loại: một thức ăn mang đậm bản sắc dân tộc Việt. Thức ăn dó là Phở. Mùi Phở thơm ngon hấp dẫn, nóng hổi, hợp với mọi khẩu vị đã chinh phục bao tử mọi người thuộc mọi tôn giáo. Hễ nơi nào có bước chân con dân xứ Việt ở thì nơi đấy có Phở...
Trước đây, trong một bài viết, tôi có nói về mùa đông Canada nói chung và tại thành phố Edmonton của tôi nói riêng, bắt đầu từ tháng mười một cho đến tháng hai năm sau. Nhưng tháng mười một chỉ là cái lạnh đầu đông nên không thấm thía gì với dân Cà Na Điên, tháng mười hai cuối năm bận rộn cho những ngày lễ nên cũng chóng qua, tháng hai thì chỉ có …28 ngày ngắn ngủi, lại vào dịp Tết âm lịch và Valentine ấm áp trái tim, thành ra đối với tôi, mùa đông thực sự chỉ có …tháng một mà thôi...
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.