Hôm nay,  

Thơ Nguyễn Quốc Thái

11/03/201900:05:00(Xem: 3816)
NQTHAI -2016
Nguyễn Quốc Thái

Vô Đề

Anh ngồi trước cổng chùa
Làm thiền sư lãng mạn
Hút thuốc chờ em qua
Hồn lao xao bóng nắng

Đã một mùa Vu Lan
Mưa nghiêng như tóc em
Sớm nay tình thơ dại
Đậu ngát cành nhang thơm

Tụng trăm ngày không thuộc
Bài tình em thủy chung
Kiếm người nơi quán cũ
Chiều rụng lưng mặt sông

Đạp xe theo mưa dài
Tuổi thơ nào đâu thấy
Yêu rồi lòng vút bay
Ai ngờ đâu cánh gẫy

Anh tìm về nương náu
Cửa thiền đôi mi em
Chỉ nghe tiếng trăng rụng
Vang trong ngực tha phương.

****


Vỹ Thanh

Anh nhớ em gầy đi như phố cổ
Như mùa thu kiễng chân
ôm Hà Nội
Như gió cồn cào ngoài sân bay,
Ly cà phê trong phòng đợi
Như những câu thơ rời
Anh đăng trên
Vành tai em phơn phớt hoa đào.

****


Trình Bày


Ngươi than lẻ bạn chiều xa xứ
Ta sầu lạc lõng giữa quê hương
Bạn bè mây trắng trôi muôn ngả
Bẻ kiếm mình ta quán góc đường

Ta tóc sương rồi ngươi lưu lạc
Gặp nhau sao nữa mộng tan tành
Ứa lệ nhìn mưa nhòe phố bạn
Mất Còn Thành Bại cũng quê hương

Quê hương đập vỡ ly tàn cuộc
Ta làm Từ Hải hát ru con
Gối đầu tay vợ nghe sông nước
Dào dạt ngờ đâu tóc dịu hiền

Người đi ta ở đùa chơi cả
Đôi bờ ngơ ngác bóng trăng non
Ly cũ cà phê run giọt lạ
Quê nhà sao nhớ quá quê hương!


****

Giáng Sinh 
Món Quà Nhỏ Thân Tặng


Nửa đêm, Chúa ướt đẫm mồ hôi trốn khỏi hang đá đến rủ tôi: Đi chơi
Đi chơi, tôi kêu lên, lòng thênh thang một cánh diều
Chúng tôi nắm tay nhau reo chạy vui quá đỗi
Nghe cỏ thở dưới chân mầu xanh.

Chúa treo trên thập giá lâu ngày chạy không quen trông tức cười
Bạn chạy trông tức cười, tôi nói và giả bộ
Chúa kí đầu tôi, Chúa giắt tôi chạy
Chạy đến vừng trán em rì rào suối và thác
Chạy đến trái tim em bát ngát, tiếng sóng vỗ ì ầm
Chạy đến đời chúng ta bao nhiêu buồn vui
Buồn vui, buồn vui chúng ta vỗ tay ca hát


Ca hát mỏi miệng chúng ta nằm quay lơ
Chúa nằm quay lơ trên đất thở hổn hển
Chúa nằm gối đầu lên tay nhìn bầu trời,
các ngôi sao mủm mỉm cười
Chúa có đôi mắt như hai hạt dẻ trông lãng mạn hết sức, cầm tay tôi khẽ hỏi
Cậu có thấy đất ấm áp dịu dàng
thơm ngát như tóc người cậu yêu

Chúa nhìn tôi nháy mắt. Em yêu dấu
chắc những gì chúng ta nói với nhau
Chúa đã nghe thấy hết
- Cậu có thấy máu rần rật
dưới tiếng đất cựa mình
Đất, quê hương mến yêu
nơi chúng ta làm người
Nơi chúng ta lớn lên
biết yêu thương biết hy vọng
Biết giận dữ, biết thứ tha
Nơi tớ không làm Chúa mà làm người,
ôi người, sinh vật tuyệt diệu
Và Chúa vỗ tay cười tở mở
Và tôi thấy đất rùng mình rên nhẹ.

Trong huyết quản những đám mây gọi nhau, những ngọn đèn vừa ngủ dậy dụi mắt
Những trái cam mặt thẹn đỏ,
rừng hắng giọng, núi làm bộ trang nghiêm
Những em bé mặc áo mới
bay chuyền trên hè phố
Chúng chụm đầu nhau thì thầm và bật gọi: Giáng Sinh. Giáng Sinh,
Giáng Sinh, chúng rượt nhau ầm trái đất
Và trái đất tíu tít cùng vũ trụ
Và tôi với Chúa nắm tay nhau chân sáo nhỏ
Và tôi với Chúa vật nhau trên cỏ
Cỏ xanh - như những ngón tay em - vuốt ve thủ thỉ.

Chúa kêu mệt quá mệt quá,
chạy chơi mệt nhưng khỏe
Ở trong nhà thờ mãi ốm yếu và nhức đầu
Ở trong nhà thờ mãi có cái chẳng biết gì
Ở trong nhà thờ mãi thiếu nắng gió
da dẻ tớ xanh xao
Cậu như vậy mà sướng, thi sĩ,
trái đất này quyến rũ quá phải không
Cậu hãy bay nhẩy cùng thơ và hy vọng
Hãy bay nhẩy cùng mồ hôi và sáng tạo
Hãy bay nhẩy cùng thương yêu nhân loại
Hãy bay nhẩy cùng người yêu cùng kỷ niệm
Cùng Giáng Sinh, món quà nhỏ tặng cậu.

Và tôi cất cánh bay cùng trái đất
Bay cùng Giáng Sinh hồng hào khỏe mạnh
Bay khắp vũ trụ
với những ngọn nến run như nụ hồng nhỏ.

NGUYỄN QUỐC THÁI

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đây là những bài thơ từ tuổi mười bẩy Tuổi của những cơn điên dại đầu đời
tử / sinh vốn dĩ như hình / bóng. linh hồn nào còn quẩn quanh đây?
Mươi năm nay ngủ mơ không thấy ma. Có lẽ quá già, ma cũng chán.
Bà nội bảy mươi bảy tuổi chẳng bao giờ ngờ chuyến đi từ Hà Nội vô Sài Gòn này lại chỉ để chứng kiến đám con cháu nội ngoại trong Nam ra đi gần trọn ổ. Thật buồn!
Nhà văn Doãn Quốc Sỹ sinh ngày Mùng Hai Tết Quí Hợi, nhằm ngày 17/02/1923. Từ lâu, ông đã là vị niên trưởng của văn giới Việt Nam. Năm nay, Kỷ Hợi 2019, dù đã 96 tuổi, nhà văn vẫn tiếp tục cầm bút.
Viết về nước Mỹ, được rồi, đang sống ở Mỹ mà. Viết về người Mỹ, tìm đâu cho xa. Tôi muốn nói về người đi bên cạnh tôi 32 năm qua: David, chồng tôi.”
Ông là con của tri phủ Phan Trân, cháu của Tổng đốc Hà Nội Hoàng Diệu. Ông giỏi Nho văn, 19 tuổi đỗ tú tài, 20 tuổi ra Hà Nội tham gia Đông Kinh Nghĩa Thục rồi phong trào Văn Thân, làm báo chống thực dân, từng bị Pháp cầm tù.
Ngày 28/1/1969 - vừa lên ngôi, TT Richard Nixon đã nhóm họp ngay với Hội đồng An ninh Quốc gia nới rộng để bàn về Việt Nam.
Tây Tạng, vùng đất mái nhà của thế giới, là nơi đã sinh ra nhiều bậc thánh giả siêu việt, mà ngài Lạt Ma tái sinh Zong Rinpoche là một trong những hình ảnh tiêu biểu.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.