Hôm nay,  

Suy Niệm Trên Đường Đời: Chiến Tranh Và Hận Thù

10/13/200100:00:00(View: 8679)
Trưa thứ Sáu, ngày 28-9-2001, đoàn hành hương chúng tôi gồm 2 linh mục, 42 nam nữ tín hữu Công giáo, và 1 cụ bà Phật giáo, 93 tuổi, đã rời phi trường quốc tế Los Angeles, để bay sang nước Croatia (thuộc Cộng hòa Yougoslavia, Nam Tư cũ).

Đường trường vạn dặm xa xôi, chúng tôi phải lướt đôi cánh chim đại bàng khoảng 18 giờ trên không trung, qua 4 lần đổi phi cơ của các hãng Continental và Croatia. Rồi, sau khi đáp xuống phi trường cuối cùng Split, chúng tôi còn phải ngồi thêm hơn 3 giờ trên xe buýt, tròng trành, lắc lư, uốn khúc, theo con đường núi đèo, chật hẹp, cheo leo, hiểm trở, để được đặt chân lên mảnh đất linh thiêng của ngôi làng nhỏ Medjugorje, nơi Đức Mẹ đã hiện ra cho 6 trẻ em (Vicka, Mirjana, Marija, Ivan, Ivanka, và Jacob), trên một ngọn núi, bắt đầu từ chiều ngày 24-6-1981, và liên tục mỗi ngày, cho đến hôm nay.

Trong dịp hành hương này, sáng mồng 2 tháng 10, chúng tôi đã hi hữu được chứng kiến cô Mirjana, 36 tuổi, lúc cô được nhìn thấy Đức Mẹ hiện ra cho cô, vào mồng 2 mỗi tháng, như Người đã hứa với cô. Những ngày sau, chúng tôi đã được gặp cô Vicka, 37 tuổi, lớn nhất trong 6 em không có họ hàng với nhau, một lần để cô "đặt tay" cầu nguyện cho mình, và chúng tôi chúc lành của Chúa cho cô, và một lần để tham dự cuộc phỏng vấn cô, do chương trình phát thanh "Giờ Của Mẹ" thực hiện, tại căn phòng trên lầu của người thân trong gia đình cô.

Ở các nơi khác, như Fatima (Bồ đào Nha), Lourdes (Pháp), La Vang (Quảng Trị, VN), các cuộc hiển linh của Đức Mẹ đã chấm dứt. Còn tại nơi đây, Đức Mẹ vẫn đang hiện ra, trong cuộc "thế-hiện" lần cuối cùng của Người trên địa cầu chúng ta, như lời tiết lộ của chính Đức Mẹ với các thụ nhân (the visionaries).

Trong 8 ngày ở đây, chúng tôi cùng với hàng ngàn người đến từ nhiều quốc gia trên thế giới (mỗi ngày ước chừng có 5 ngàn người hiện diện), đã sốt sắng và thành khẩn cầu nguyện cho hòa bình thế giới hôm nay, sau khi vụ khủng bố rùng rợn, dã man, xảy ra cho Hoa Kỳ.

Ngày 25 tháng Chín, 14 ngày sau thảm kịch kinh hoàng, Đức Mẹ đã hiện ra với cô Marija, 36 tuổi, vào ngày 25 mỗi tháng như Người đã hứa với cô, và ban thông điệp cho toàn thể thế giới, với nội dung được Trung tâm Thánh Mẫu Medjugorje phổ biến chính thức sau đây:

"Các con thân yêu của Mẹ! Hôm nay Mẹ cũng kêu gọi các con cầu nguyện, đặc biệt hôm nay Satan mong muốn chiến tranh và hận thù. Hỡi các con bé nhỏ, Mẹ kêu gọi chúng con một lần nữa: các con hãy cầu nguyện và ăn chay, ngõ hầu Thiên Chúa ban hòa bình cho các con. Các con hãy làm chứng nhân hòa bình cho mỗi tâm hồn và hãy trở nên những người mang hòa bình vào thế giới không có hòa bình này. Mẹ ở cùng các con và Mẹ chuyển cầu cho từng người chúng con trước tôn nhan Chúa. Và các con đừng sợ hãi vì ai cầu nguyện thì không sợ hãi ma quỉ và trong lòng mình không có hận thù. Mẹ cám ơn các con đã đáp lại lời Mẹ gọi mời."

2:00 sáng thứ Hai, mồng 8-10, theo ngày giờ ở Croatia (đi trước thời gian California 9 tiếng), chúng tôi bồi hồi tạm biệt Đức Mẹ Medjugorje, để trở về Hoa Kỳ. Sau khi vượt Đại tây Dương, chúng tôi đáp xuống phi trường Newark, NJ, vào lúc 3:30 chiều thứ Hai, mồng 8, và tại đây, qua màn ảnh nhỏ truyền hình, chúng tôi mới biết Hoa Kỳ đã oanh tạc Á Phú Hãn, vào đêm Chúa nhật mồng 7, trong chiến dịch tiêu diệt khủng bố toàn cầu. Trong tình thế chiến tranh đầy những hiểm nguy, hủy diệt, chết chóc, đã mở màn, chúng tôi tiếp tục đáp lời kêu gọi của Đức Mẹ, cầu nguyện cho cuộc khủng hoảng này sớm chấm dứt, để nó không tạo nên cuộc thế chiến thứ ba.

Chúng ta, những người thiện chí thuộc bất cứ niềm tin nào, hãy cầu nguyện và ăn chay cho hòa bình trong trái tim mình, tại gia đình mình, ở quốc gia mình, và trên thế giới mình.

(Tu Viện Majella, Baldwin Park, CA, 10-12-2001)

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Sau khi bị cướp và về đến nhà sáng ngày 1/8, tôi viết vội lá đơn tố cáo gửi đi các nơi, vội vàng ăn cơm để chuẩn bị cho chuyến đi Thái Bình vì về tâm linh một khi đã hứa đi thắp hương viếng ai đó thì không thể không đi, nếu không sẽ không được như ý... ngó nghiêng một lúc không thấy có đuôi nào bám theo, tôi đi xe ôm ra bến xe
Muốn giữ vẹn đạo làm con thì bất cứ ai hễ là con người thì cũng phải lo tròn chữ HIẾU. Đặc biệt, trong nền luân lý Đông phương nói chung và Việt nam nói riêng, chữ Hiếu được xem là trọng yếu. Như chúng ta đều biết, Hiếu là tình cảm yêu thương tha thiết đậm đà, thiêng liêng cao quý của con cái
Những sự xúc động, những tình cảm vui buồn bởi cách cư xử đối với nhau khó mà cảm nhận rõ ràng trong những lúc bình thường chưa có biến cố gì, hoặc nếu có thì chỉ sơ sơ thôi, thì cái tình thương yêu, lòng hiếu thảo, điều ân nghĩa, cùng mọi sự ăn năn, hối hận đối với người thân như cha mẹ, vợ chồng, con cháu, họ hàng, bạn bè v...v… ít
Khu vực tôi ở có một con đường hai hàng thông cổ thụ, tàn lá giao nhau như lọng che, vừa tạo nét đặc thù, vừa luôn luôn cho bóng mát. Tôi lò dò mua căn nhà ở đây cũng vì cái lọng che lồng lộng giữa không gian, thoảng hương thông ngan ngát này. Có lẽ cũng vì con đường đẹp và râm mát nên rất nhiều người đi bộ chọn đi ngang đây. Tôi nghĩ
Tháng bảy hằng năm là ngày giổ của mẹ và năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này ở Phan Thiết, cả gia đình xa gần tụ họp về căn nhà cũ, để cùng ôn lại quảng đời cơ cực của mẹ mà khóc. Riêng tôi, đời tên lính già biệt xứ, không nhà, mất nước, từ lâu chỉ còn biết rửa mặt bằng lệ mắt, để thay cho lòng hối hận của một đứa con
Ni-sư Chân Phước, vị nữ tu mà tôi yêu quý như mẫu thân, là một người tài hoa nhưng rất khiêm nhường, trầm lặng. Ni-sư là tác giả tập thơ “Đường Về”,
Đây là câu kết bài thơ không đề của Liên Ẩn Thiền Sư. Nội dung bài thơ rất đơn giản, ngôn từ mộc mạc, thân thương như những lời nhắc nhở của thầy với trò, của cha mẹ với con cái, của bằng hữu với thân quen .... tùy người đọc đứng ở góc độ nào cũng cảm nhận được năng lượng truyền từ đối tượng mình. Bài thơ chỉ có thế
Suốt chặng đường đời, trong chúng ta, biết bao lần đã cất bước đi về   Đông, tạt qua Tây, xuống Nam, lên Bắc; chúng ta đi vì đủ mọi lý do, vì nhu cầu, vì hoàn cảnh, vì sự đẩy đưa của tình thế, vì cả sự tò mò, mạo hiểm ...... Nhưng chúng ta được sinh ra, rồi đến và đi như mơ, cõi ta-bà là một giấc mơ dài, là một cơn đại mộng
- Thời còn cắp sách đến trường trung học, tôi mê nhất cuốn tiểu thuyết dã sử Tiêu Sơn Tráng Sĩ của Khái Hưng
Có một vấn đề vô cùng quan trọng và cũng hết sức gần gủi với nếp sống đạo đức luân lý
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.