Hôm nay,  

Sự Hữu Dụng Của Cái Ngã

21/07/200700:00:00(Xem: 33587)

Khả năng chánh trị có giống khả năng kỹ thuật không"
Khả năng về mặt tâm linh, trình độ trí thức và tri thức có giống khả năng về kỹ thuật không"
Khả năng về khoa học trong đó có giáo dục tất cả mọi ngành nghề có giống khả năng kỹ thuật không"
Tất cả đều giống nhau nếu là khả năng thật.

Tất cả đều có một trình độ trí thức và tri thức trong mọi lãnh vực từ khoa học đến tâm linh, nếu đó là một tiến trình học hỏi dựa vào thực tế thực hành, vì có thực hành sẽ có tiến bộ phát triển khả năng. Khi phát triển khả năng mới đạt đến trình độ sáng tạo. Tức người đó có đủ trình độ từ thấp đến cao, và có khả năng thực hiện công việc ở mọi trình độ mà họ đã đi qua và thông qua. Đó là trình độ quán thông (master).
Khi bước đến trình độ quán thông, họ mới sáng tạo được một cái mới có căn bản thực dụng bởi những gì đã có, đã áp dụng thành công cho con người hay vạn vật. Và dĩ nhiên họ đã loại bỏ những gì đã thất bại, đổ vỡ có hại cho con người trong mọi lãnh vực.

Người quán thông trong mọi lãnh vực họ có khả năng nhìn, thấy, quán chiếu trong mọi trường hợp để áp dụng cho mỗi nơi, mỗi môi trường, tùy theo trình độ của nơi mà họ đến để đề xuất hay áp dụng đúng những gì chỉ sẽ mang lại kết quả  tốt.
Một quốc gia mới trưởng thành, mới xây dựng từ đổ nát, ta không thể áp dụng những gì quá văn minh khoa học kỹ thuật vì trình độ nhân sinh và môi trường này không kịp lãnh hội và cũng thiếu chuẩn bị từ điều kiện tinh thần đến vật chất để sử dụng và áp dụng nó.

Người quán thông trước nhất phải bình tâm suy xét và quan sát quán chiếu từng nơi, từng lúc, và từng thời cộng với sự khách quan để không bị quyền lợi vật chất làm sai lệch sự góp công cho quốc gia, cho đạo một cách chỉ có hữu lợi cho tha nhân, chứ không có lợi lộc cho cá nhân họ.
Cái mấu chốt là ở chỗ cái ta có còn vị kỷ không, nếu cái ta còn vị kỷ thì cái quán thông đó chỉ vứt đi chứ không có lợi cho tha nhân.

Có nhiều kẻ tu hành, người yêu nước, yêu đạo, yêu tha nhân, đã làm hại đạo, hại quốc gia, hại cho chương trình xây dựng kiến thiết cho quê hương, chỉ vì cuối cùng họ quay trở lại cái Ngã tưởng đã diệt.

Trong một phút chốc họ hay ta đều có thể té ngựa khi ngủ quên trên chiến thắng.
Ta và người trên mọi tiến trình tu học trong nhiều môi trường khác nhau từ tâm linh cho đến khoa học kỹ thuật. Tưởng đã vượt cái Ngã, diệt cái Ngã, giết cái Ngã, nhưng bỗng dâu, một tíc tắc ngủ quên là cái Ngã lại lù lù xuất hiện.

Ta không thể giết – ta không thể diệt – ta tưởng đã vượt, nhưng cái Ngã luôn hiện hữu khi ta còn sống, còn thở. Nó chỉ là mặt của bên kia đồng tiền.
Ta không vượt, diệt, giết được, mà phải HIỂU cái Ngã, để ta nhận định lúc nào ta CẦN cái Ngã và lúc nào KHÔNG. Ta cần nuôi dưỡng cái Ngã vì nó chính là ta. Ta còn nó còn, và ta mất nó mất.

Điều quan trọng là ta không nên tạo cho mình một ảo ảnh đã vượt, diệt, và giết được nó. Có biết sự hiện hữu thường trực của nó, ta mới luôn luôn thức tỉnh và nhạy bén để tạo nó thành một thành viên hữu dụng.
Cái Ngã sẽ trở nên “một thành viên hữu dụng” nếu ta hiểu và biết nó để ta có thể dùng nó khi cần và khi không cần. Khi nó có lợi và lúc nó có hại.

Cái Ngã đã giúp ta biết bao nhiêu trên tiến trình tu học về Đạo lẫn mọi ngành nghề trong khoa học kỹ thuật và giáo dục. Bao quốc gia đã nhờ nó mà tiến triển vượt các quốc gia khác trên thế giới. Nó đã giúp bao nhân tài thế giới đạt được tuyệt đỉnh của tài ba. Nó đã giúp bao người gia tăng ý chí vượt trở ngại từ ngôn ngữ cho đến khả năng của những kẻ có tật bẩm sinh hay thương tật vì chiến tranh, tai nạn.
Có bao người mù là nhân tài âm nhạc, hay người bị bại liệt lại có khả năng khoa học, vân vân...

Điều tối quan trọng là biết dùng cái Ngã của mình để cho nó không hủy diệt ta và tha nhân, mà trở nên hữu dụng trong việc xây dựng nhân bản và con người.
12-6-2006

(http://nguyenhuynhmai.com)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chủ quan là nhìn một chiều theo cái muốn của cái tôi. Cái tôi nghĩ như vầy, muốn như vầy, và điều gì ngược lại hay giống như cái tôi nghĩ, cái tôi muốn, thì tạo ra rối loạn tâm tư, tạo sự bực mình hay buồn bã
Đó là ý chí quật khởi, không xu hướng mà phải “chủ hướng.” Tức không buông xuôi theo dòng thời gian mà phải nắm bắt và chủ trì thời gian. Không thụ động không bất động, mà phải hành động tiến bước
Mỗi khi ta nghĩ sai, ta sẽ nói sai và làm sai. Cái sai đây không phải là phải quấy theo lý lẽ, mà cái sai đây là sai người, sai chỗ, sai thời gian và không gian.
Ngoài việc quán chiếu Tâm Tánh của mình, người tu học còn phải quán chiếu cặn kẽ Tâm Sinh Lý của mình.
Làm thế nào để sự sáng suốt không bị thói quen lấn áp hay nắm chủ quyền của thân tâm tạo ra những chuỗi suy nghĩ đưa đến lời nói hay hành động sai lầm"
Dùng thủ đoạn có thành công không hay chỉ thất bại" Thành công trong trường hợp nào và thất bại trong trường hợp nào"
Điều kiện tiên quyết để được giải thoát là phải Thấy và phải có đủ tâm lực, nghị lực, và sáng suốt để lựa chọn con đường giải thoát trong nhiều con đường.
Người ĐẠT ĐẠO phải trong sạch trong tư tưởng ảnh hưởng đến lời nói và việc làm. Cần phải gạt bỏ ngay hạt nhân xấu vừa nảy mầm
Tất cả đều có một trình độ trí thức và tri thức trong mọi lãnh vực từ khoa học đến tâm linh, nếu đó là một tiến trình học hỏi
Nhân sắp tới Lễ Mùa Khai Đạo Phật Giáo Hòa Hảo, nhà văn Nguyễn Hùynh Mai, tác giả Cô Bé Làng Hòa Hảo gởi tới tòa soạn
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.