khúc sáng ở edina, minnesota
với Q, C&J và bé Summer Grace
trận tuyết khai từ khúc đi xong xuôi, người đội nón
bên dưới mái hiên soi trật thấy vì sao xưa
dưới đáy hồ rùng mình kỷ niệm
trận gió đi qua đèo man khê
về, về chứ, ngày reo vui, cửa thành, hàng trắc bá
lột bỏ băng giá, máng chiếc áo khoác, ai ngồi vào bàn
này mặt mũi, đổi thay, không đổi thay, thành phố bên kia
này những ngày cuối năm muộn sương lấm sông Hàn
chân độ lượng, vai đỡ vì sao thứ nhất xứ hạ tuần
mái ngói bể để hở rầm trần trời lắng sâu màu xanh biển
trận mưa cũng rây xanh thành phố, nhắc lại âm thanh ấy thành phố
để những âm thanh đơn giản như vậy kéo đi
chúng ta trong đại lộ bàng hoàng tuyết nắng cực rực rỡ
trong tuổi trẻ đầu trần
trong phương án hơi thở dựng đời người mái cao (ngày nào … )
mười bảy, November Rememberance Day, khi đứng ở St Kilda Road, một
tốp cùng không khí loãng
sau chuyến bay suốt một ngày
đậu lại, buồn cười, chao đảo
chúng ta có đã quen nhau?
a, những tán du già, mọi chuyện khởi động
những ngày bất ngờ, con cái bất ngờ, tình yêu bất ngờ
trồng cho họ những hoa daphne
dưới hoa trà trắng
nói thanh bình
nói thế giới
nói đời sống
em và tôi những bữa ăn gia đình bạn bè quanh chiếc bàn gum đỏ
ai đã đến ai đã đi
ai còn lại
những bài thơ những cuốn sách
trận gió đơn sơ lật giở
hạnh phúc lẫn buồn thương
trong đêm đúng vậy bất ngờ tiếng trẻ đòi giấc sữa
như thời xóm học
sao mai kêu dậy chuyến tàu sớm nhất của ngày
tin tức âm thanh trong phòng ghi âm, chiếc kim đĩa quay tròn nhạc Strauss
khúc đánh bất kể bên kia biển bao nhiêu nhào đổ, bao nhiêu lung loạn thiện
ác đỏ đen
nát nhầu
sự làm lại
sự làm lại nói bắt đầu
và buổi sáng
buổi sáng
những vì sao khỏe mạnh, tinh khôi
tự ngân tiếng
buổi sáng
Bên kia là Sơn Trà
gởi đặng bắc tiến, cung thế hồng đức,
phù chí phát &nhớ trần ngọc thịnh
Hải đảo mây rách và thành phố cùng tươm tua
những đường cong mời gọi, rồi cúp chạy, trốn biệt
có thể nào những chiếc lá cứ sống?
Khi đôi tay điêu khắc đã nhập một với đất bùn?
Những chiếc áo treo như lá phướn khô trêu nắng
những trận giông rõ ràng tới từ những lão già giữ núi.
Bên này sông còn quá trẻ, rồ dại. Còn quá trẻ sự ganh tỵ có thể làm đổ máu
Nhưng biết làm sao hơn, buổi sơ thảo
những chiếc áo và những ngọn đồi khô hướng Tây đổ mặt xạm, cực hung hãn.
Sự vô tâm mặc nhiên của tồn đọng, đại loại
những thu nhỏ lại, những mốc nấm
trong đáy những chiếc ly cối, chân dung làm gì cứ một mực cười cười.
Làm như vô nhiễm. Cỗ máy thành phố một xe trâu cải tiến thu dung bụi.
Ngày thứ mười bốn, chưa hẳn hai tuần
khu biệt một con phố, đoạn tang một lô những ô mắt cửa.
Quên hết, những trang ghi chú, thơ rời, những vò nát, giấy.
Không cần tới lửa, không cần lời.
Hơi người [khác] đủ để chấm hết, ngạt thở.
Không cần nói, người-nói-chung thì biến thể
Tất cả thành thục chưng cất độc một thứ rượu tồi
Một thế hệ rồi một thế hệ nữa, sự mồ côi
Sự tàn rữa, sự bán to, sự nuốt ọch, và sau cùng là Trưng Bày.
Tất cá đều đáng ghi nhận, và vất đi sau trưa
bên kia là Sơn Trà, và sau ngọn đồi bích lục đó là những lọn sóng
Là một chiếc miệng ngửa, và trước đó, ức ngực mảnh,
là những tình yêu mang hình gáy tóc
Hỏi làm sao không, Ơ!
Ôi, Cửa Cảng! Con sông này như một chiếc khăn tay
Nó lau nhanh
và bỏ vào túi áo.
thường quán
XI 17
Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF
với Q, C&J và bé Summer Grace
trận tuyết khai từ khúc đi xong xuôi, người đội nón
bên dưới mái hiên soi trật thấy vì sao xưa
dưới đáy hồ rùng mình kỷ niệm
trận gió đi qua đèo man khê
về, về chứ, ngày reo vui, cửa thành, hàng trắc bá
lột bỏ băng giá, máng chiếc áo khoác, ai ngồi vào bàn
này mặt mũi, đổi thay, không đổi thay, thành phố bên kia
này những ngày cuối năm muộn sương lấm sông Hàn
chân độ lượng, vai đỡ vì sao thứ nhất xứ hạ tuần
mái ngói bể để hở rầm trần trời lắng sâu màu xanh biển
trận mưa cũng rây xanh thành phố, nhắc lại âm thanh ấy thành phố
để những âm thanh đơn giản như vậy kéo đi
chúng ta trong đại lộ bàng hoàng tuyết nắng cực rực rỡ
trong tuổi trẻ đầu trần
trong phương án hơi thở dựng đời người mái cao (ngày nào … )
mười bảy, November Rememberance Day, khi đứng ở St Kilda Road, một
tốp cùng không khí loãng
sau chuyến bay suốt một ngày
đậu lại, buồn cười, chao đảo
chúng ta có đã quen nhau?
a, những tán du già, mọi chuyện khởi động
những ngày bất ngờ, con cái bất ngờ, tình yêu bất ngờ
trồng cho họ những hoa daphne
dưới hoa trà trắng
nói thanh bình
nói thế giới
nói đời sống
em và tôi những bữa ăn gia đình bạn bè quanh chiếc bàn gum đỏ
ai đã đến ai đã đi
ai còn lại
những bài thơ những cuốn sách
trận gió đơn sơ lật giở
hạnh phúc lẫn buồn thương
trong đêm đúng vậy bất ngờ tiếng trẻ đòi giấc sữa
như thời xóm học
sao mai kêu dậy chuyến tàu sớm nhất của ngày
tin tức âm thanh trong phòng ghi âm, chiếc kim đĩa quay tròn nhạc Strauss
khúc đánh bất kể bên kia biển bao nhiêu nhào đổ, bao nhiêu lung loạn thiện
ác đỏ đen
nát nhầu
sự làm lại
sự làm lại nói bắt đầu
và buổi sáng
buổi sáng
những vì sao khỏe mạnh, tinh khôi
tự ngân tiếng
buổi sáng
Bên kia là Sơn Trà
gởi đặng bắc tiến, cung thế hồng đức,
phù chí phát &nhớ trần ngọc thịnh
Hải đảo mây rách và thành phố cùng tươm tua
những đường cong mời gọi, rồi cúp chạy, trốn biệt
có thể nào những chiếc lá cứ sống?
Khi đôi tay điêu khắc đã nhập một với đất bùn?
Những chiếc áo treo như lá phướn khô trêu nắng
những trận giông rõ ràng tới từ những lão già giữ núi.
Bên này sông còn quá trẻ, rồ dại. Còn quá trẻ sự ganh tỵ có thể làm đổ máu
Nhưng biết làm sao hơn, buổi sơ thảo
những chiếc áo và những ngọn đồi khô hướng Tây đổ mặt xạm, cực hung hãn.
Sự vô tâm mặc nhiên của tồn đọng, đại loại
những thu nhỏ lại, những mốc nấm
trong đáy những chiếc ly cối, chân dung làm gì cứ một mực cười cười.
Làm như vô nhiễm. Cỗ máy thành phố một xe trâu cải tiến thu dung bụi.
Ngày thứ mười bốn, chưa hẳn hai tuần
khu biệt một con phố, đoạn tang một lô những ô mắt cửa.
Quên hết, những trang ghi chú, thơ rời, những vò nát, giấy.
Không cần tới lửa, không cần lời.
Hơi người [khác] đủ để chấm hết, ngạt thở.
Không cần nói, người-nói-chung thì biến thể
Tất cả thành thục chưng cất độc một thứ rượu tồi
Một thế hệ rồi một thế hệ nữa, sự mồ côi
Sự tàn rữa, sự bán to, sự nuốt ọch, và sau cùng là Trưng Bày.
Tất cá đều đáng ghi nhận, và vất đi sau trưa
bên kia là Sơn Trà, và sau ngọn đồi bích lục đó là những lọn sóng
Là một chiếc miệng ngửa, và trước đó, ức ngực mảnh,
là những tình yêu mang hình gáy tóc
Hỏi làm sao không, Ơ!
Ôi, Cửa Cảng! Con sông này như một chiếc khăn tay
Nó lau nhanh
và bỏ vào túi áo.
thường quán
XI 17
Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF
Gửi ý kiến của bạn