Hôm nay,  

Du Tử Lê

16/02/201300:00:00(Xem: 2374)
du-tu-le
“…Và bạn tôi, ông phải vẽ thôi (tôi hay kêu ông bằng tiếng kêu thân mật) khi xem bức tranh “Trên Ngọn Buồn Thánh Thót, Treo cao,” ghi tháng 5-2012 trên website của Hạnh Tuyền (người bạn đời hỗ trợ Du Tử Lê không ít về việc rẽ qua thế giới hội họa, tôi nghĩ vậy) tôi như gặp lại mối đồng cảm của sự cô đơn cùng tận, và phải chăng như tiếng hát đớn đau của Billie Holiday nghe lại những ngày này, qua bản nhạc Strange Fruit, là bài thơ của Abel Meeropol viết năm 1939, với câu cuối: Đây là trái lạ lùng cay đắng – Here is a strange and bitter crop. Bằng sự đắng cay hay niềm hoan lạc của cả đời người, tranh Du Tử Lê là một tiếng nói khác, nhưng ta vẫn dễ nhìn ra, cõi thơ và cõi họa của ông là một ‘Một Đấng Tài Hoa.”
du-tu-le_2
du-tu-le_3
Một mảnh tự hoạ
Đinh Cường, Virginia, 4 June 2012

tôi trôi theo tôi-con sông,

tôi đi xuyên qua đêm. mưa
thấy trong lục bát buổi trưa em, về.
tôi đi xuyên qua lời thề,
thấy tôi thơ ấu bèo nhèo chiến tranh.
tôi đi xuyên qua màu xanh
thấy trên khung vải nổi gân nỗi buồn.
tôi đi xuyên qua mùi nhang,
thấy như buổi sáng điệu đàng…vết thương.
tôi đi xuyên qua cội, nguồn
thấy em. thương lắm. chọn nhầm tôi. hư!
tôi đi xuyên qua đời sau,
thấy em kim, chỉ chờ nhau, mỏi mòn.
tôi đi trở ngược thời gian,
thấy em bé xíu. thuở còn…ngậm ti.
tôi đi xuyên qua giấc mơ,
thấy ồ! sáu chữ cũng vừa…bảy mươi!
tôi đi xuyên qua cuộc đời
thấy như lục bát thôi nôi từng dòng.

tôi trôi theo tôi-con-sông…
(Nov. 2012)


ngọn nến / tôi / cháy hết vẫn ngậm ngùi!

1.
mưa ngồi dậy. vươn vai và, bước tới.
mưa hỏi tôi: - liệu có nhớ ai không?
tôi vội đáp: - nhớ tháng, ngày quê, cũ.
khi mẹ tôi góa bụa sớm vô cùng!

2.
nắng ngồi dậy. vươn vai và, bước tới.
nắng hỏi tôi liệu có nhớ ra ai?
tôi hỏi lá. lá cười tôi ngu, ngốc!
cuộc tình nào không khứng, nhận chia phôi?

3.
đêm ngồi dậy. vươn vai và, bước tới.
đêm hỏi tôi: trăng sáng ở trong lòng?
tôi im lặng nghe nỗi buồn vô hạn!
giữa hư không: huyền thoại đã chôn xong.

4.
biển ngồi dậy. vươn vai và bước tới.
biển hỏi tôi: - nước rút tự bao giờ?
tôi sửa giọng, bảo thủy thần đã đến.
những đường cong viền lửa nấu, nung thơ.

5.
núi nghiêm mặt. vươn vai và, bước tới.
núi hỏi tôi: - hồn, vía ở nơi nào?
tôi những muốn hỏi người đi suốt kiếp?
nhưng, con đường lại chỉ những vì sao!

6.
đời ngồi dậy. vươn vai và, bước tới.
đời hỏi tôi được bao phút an, vui?
tôi ngoảnh lại. thấy người còn đứng đó!

ngọn nến / tôi / cháy hết vẫn ngậm ngùi.

7.
đất ngồi dậy. vươn vai và, bước tới.
đất hỏi tôi: - nguồn gốc những ân tình?
tôi hỏi mắt. mắt nhìn tay bươi cỏ,
tìm chỗ nằm chung một cõi: tôi / em.
(Calf. Nov. 2012.)


trái tim lập mộ (không tro, cốt!!!.)

xiển dương ký ức: cây thu bóng.
kỷ niệm ngồi chung một góc sân.
giọt lệ lăn xa. ngoài trí tưởng.
biệt. biệt trôi dần: thân lạc tâm.

xiển dương bóng tối: nuôi oan, khuất.
gió gọi tên người. ai khuyết danh?
hiên xưa. mái cũ. dòng sông cũng
tự nguyện chôn cùng huyệt lãng quên.

xiển dương câm, nín: trăng bôi mặt.
chim không rớt bóng. thú ghê rừng.
trái tim lập mộ (không tro, cốt!!!.)
kết thúc sau cùng: một kín bưng.

xiển dương đời khác: thêm hư. dối.
tự hỏi thăm mình: hoa. mỗi đêm.
đi qua một kiếp như nghìn kiếp.
ta giống côn trùng! sống thản nhiên.
(Sept. 2011.)


khi buổi chiều cũng bỏ tôi đi!

không ai gọi tôi nữa,
khi buổi chiều đã đi rất xa.
chỉ chút nắng sót góc vườn
gọi tên chính nó!
những bông loa kèn trong hồ thổi một bài sonate
(tôi không biết gì về nhạc cổ điển.
nhưng gió bảo tôi,
có thể đó là bài “Les quatre âges / The four
Ages”
của Charles -Valentine Alkan,
viết cho cha, tám năm trước khi cha chết…)
tôi cũng muốn viết điều gì cho em.
ngay lúc này,
(trước khi…tôi chết.)
ngặt nỗi,
tôi đang buồn quá đỗi!
(……)

tôi vẫn ngồi dưới giàn trái chanh dây.
khi buổi chiều cũng đã bỏ tôi.
đám loa kèn thôi hát.
gió cũng chán tôi
(già háp!)
em hiện ra:
- rạng ngời!
cùng giọt lệ tinh khôi. sớm mai.
sớm mai ta không lời.
sớm mai ta! sớm mai ta!
nhắc nhở:
hãy sống!
hãy sống!
vì những điều chúng ta tha thiết!
(8 - 2012)


bài 60, tân niên.

ơn em: cuối cuộc đời tôi
góc hiên che nắng. mái người che mưa.
ơn em: ngọn nến soi thơ
sông chia biển lớn. rừng từ nguyên sinh.
ơn em: dòng suối quên mình,
sáu mươi tâm, thể còn hiền chiêm bao.
ơn em: tháng lụn. năm hao,
bấc tim vẫn cháy chỗ thờ phượng, xưa.
ơn em: thơm tho bốn mùa.
khuya ngoan gối cũ. chân chờ… gửi sang.
ơn em: chìm, nổi thác, ghềnh.
rừng lau trắng rụng, đợi đền kiếp sau.
ơn em: bát, đũa tìm nhau,
cọng rau, hạt muối biết đâu chia, lìa
ơn em: nhân loại gần, kề
mừng tôi mưa, nắng đi, về có em!
ơn em. đêm. đêm. giường nằm!
cánh tay: tưởng mẹ. ngực buồn: nhớ cha.
ơn em: một thời quê nhà,
mang theo sông núi băng qua nghìn trùng.
em: nơi an nghỉ cuối cùng!
(01-01-2011)


Du Tử Lê

Nhấn Vào Đây Để Tải Tập Tin PDF

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tác giả tên thật David Huỳnh, cư dân Los Angeles, là một "chức sắc" của Hội Đi Câu tại Hoa Kỳ, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện đi câu đủ nơi, đủ loại, từ cá sấu gar Houston tới cá tầm California, câu tới Alaska, sang Mễ, qua tận Thái Lan, và nay thì câu về đến quê cũ.
Trương Ngọc Anh (hình bên) đã nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ 2002. Bài và hình ảnh được thực hiện theo lời kêu gọi của chương trình Foodbank tại Quận Cam: "Nếu biết ai đó cần sự giúp đỡ, xin vui lòng hướng dẫn vào chương trình trợ giúp của chúng tôi."
Nếu viết về con rồng, thật dễ có văn chương bay bướm, kiến thức bao trùm thiên hạ, ai đọc cũng phục lăn. Vì sao? Vì con rồng chẳng hề có trên thế gian, chẳng ai thấy, nên cứ viết tào lao thiên địa, không ai bắt bẻ được. Giống như chuyện ma. Có hàng triệu chuyện ma mà chẳng ai thấy ma bao giờ.
Alice Springs? Gớm! Cái phố nhỏ như mắt muỗi, có đốt đuốc cháy mười ngày cũng chẳng nom thấy đâu trên bản đồ nước Úc.
"Hơn bốn mươi năm sau khi xuất hiện, Dương Nghiễm Mậu vẫn còn là nhà văn avant-garde đối với văn học Việt Nam bởi những suy tưởng và cách đặt vấn đề của ông vẫn còn nguyên những mấu chốt bí mật, nhiều truyện ngắn với lối cấu trúc rất lạ, chưa ra khỏi vòng trăn trở tìm tòi của người viết hôm nay." (Thụy Khuê viết về Dương Nghiễm Mậu, Con Người Nội Soi)
Nếu bạn có một người yêu, yêu rất yêu, bạn có muốn nói về người ấy không, có muốn giới thiệu người ấy cho cả “thế giới” biết không. Tôi chắc chắn bạn sẽ “lật đật” nói rằng có. Không cần hỏi, tôi đã thấy cả triệu người trên mặt đất này đã và đang làm việc đó.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm; Vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện là cư dân Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer. tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Bài viết -trích từ Việt Báo Tết QWuý Tỵ - là một chuyện tình đẹp.
Tác giả là một luật gia và nhà hoạt động văn hoá xã hội của miền Nam trước 1975. Ông sinh năm 1934, tại Nam Định. Tốt nghiệp Đại học Luật khoa Saigon 1958. Du học tu nghiệp tại Mỹ 1961-62. Nghề nghiệp tại Saigon: Chuyên gia luật pháp tại Quốc hôi VNCH (1958-62),
Anne Khánh Vân, sinh năm 1974 tại Saigon, tốt nghiệp kinh tế tại Pháp, hiện sống và làm việc tại miền Đông Hoa Kỳ. Năm 2007, cô nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ với tự truyện “Duyên Nợ Với Nước Mỹ.” Mới đây, Khánh Vân đã hoàn tất việc đón ba má, và vợ chồng người em trai sang đoàn tụ. Bài tết năm nay của cô là chuyện vui.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.