Hôm nay,  

Hãy thương người bệnh như thương chính mình

31/01/202309:22:00(Xem: 3660)
Đời sống

BỆNH TÂM THẦN.png


Theo thống kê ở Mỹ có 20% người bị bệnh tâm thần (mental problem), người bị bệnh mà không biết mình có bệnh, gia đình người thân khuyên đi bác sĩ không đi. Họ nói: “Tôi không sao, không sao”. Nhưng đến lúc nào đó người bệnh cầm dao giết người, cầm súng bắn người, rồi tự sát hoặc bị bắn chết.


Triệu chứng của người bị bệnh tâm thần, người xung quanh ai cũng biết như nói nhiều, nói thiên thu bất tận, nói đủ  thứ vấn đề không đâu vào đâu, tự nói lẩm bẩm một mình không cần ai nghe, không cần ai để ý, cứ nói, nói hoài và nói mãi, nói cho đến khi mệt quá không còn sức nói nữa thì thôi. Bác sĩ tâm lý hay bác sĩ tâm thần nói chuyện với người nào  chừng 5-10 phút là biết ngay người nào bị bệnh. Chúng ta để ý một chút thì biết người bệnh ở xung quanh chúng ta nhiều lắm. Ở văn phòng, người nào ngồi gần người bệnh thì khổ lắm vì người bệnh cứ nói và nói, có người bị bệnh nói thao thao bất tuyệt như chưa bao giờ được nói, nói từ sáng đến chiều. Người bị bệnh nếu không chữa bệnh, người chủ mướn người bị bệnh một thời gian ngắn thì họ đuổi ngay vì người bệnh làm phiền những người xung quanh.


Bệnh tâm thần nhiều lắm, một người bình thường rồi trở nên bất bình thường có thể vì nhiều lý do, theo như bác sĩ thần kinh cho biết có thể vì hoàn cảnh gia đình, có thể vì sức khỏe, bị một chuyện gì đó làm cho họ trở nên bất bình thường. Thí dụ một bà đêm đêm ngồi trước cửa một tiệm ăn ở Bolsa, thành phố Westminster, đồng hương đi qua đi lại thấy tội nghiệp quá cho bà thức ăn thì bà ăn, cho bà một dollar thì bà nhận nhưng cho $20 thì bà nói sao nhiều quá. Buổi tối, khi bà đẩy chiếc xe  đủ thứ đồ trong đó, có người hỏi bà ở đâu để đưa bà về thì bà lắc đầu. Sau này mới biết  bà và các con được chồng bảo lãnh sang Hoa Kỳ. Ông chồng sang trước có vợ bé, nhưng vẫn bảo lãnh bà sang, khi sang đây, ông chồng mướn nhà để xe cho vợ và các con ở. Bà tôn thờ ông chồng như thần tượng, nhưng sau định cư ở Hoa Kỳ biết chồng có vợ bé, bà thất vọng đến độ đi lang thang trong thành phố xin ăn, mấy đứa con đi làm không ai ở nhà trông mẹ, bà bệnh thần kinh và làm nhiều việc khác người. Bệnh nhẹ, bệnh nặng cũng có nguyên nhân của nó, chỉ có bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm thần mới hiểu rõ từng trường hợp của từng người. 


Nhiều người rảnh rỗi quá cũng  bị bệnh tâm thần, có người có học có nghề chuyên môn cũng bị bệnh tâm thần, nhiều người suốt ngày lo sửa soạn cho khuôn mặt đẹp nhưng bệnh không chịu uống thuốc, không chịu chữa bệnh, cho nên bệnh càng ngày càng nặng, nặng đến nỗi ra đường đi không biết đường về nhà. 


Khổ nỗi là người bệnh không biết mình bệnh, vì thế bệnh càng ngày càng nặng, nặng đến độ mua dao, mua súng bắn người rồi tự sát. Người điên trong thành phố thì nhiều lắm. Một đồng hương chiều chiều ghé thăm chúng tôi, lấy báo sau đó ra gốc cây ngồi đọc báo, có khi tôi ra chỗ đậu xe hỏi:


– Tan sở, sao ông không về nhà?


– Tôi đợi vợ tôi ngủ rồi tôi mới về nhà, bà ấy điên, nói nhiều lắm. Ở trong sở tôi đã mệt rồi, bây giờ về nhà mệt hơn nên đợi bà ấy ngủ rồi tôi mới về nhà.


– Sao ông không khuyên bà ấy đi bác sĩ?


– Con tôi chở bà ấy đến phòng mạch bác sĩ, sau đó bà ấy ra ngả sau đón xe buýt đi về. Từ khi vợ tôi bị bệnh thần kinh, cả nhà mệt với bà ấy.


DẤU HIỆU.jpg


Nói nhiều, quá khích, lo lắng, sợ hãi, buồn bã, bi quan, thiếu tập trung, hành vi bất thường, rối loạn giấc ngủ, ăn uống. Phát hiện và chữa trị kịp thời khi bệnh còn ở mức độ nhẹ rất quan trọng và trị bệnh dễ dàng hơn.


Một đồng hương sau khi ly dị vì có bồ trẻ nhưng sau đó vài năm tâm sự với bằng hữu: “Tôi hối hận vì tưởng cô vợ mới, vợ trẻ và đẹp thì vui lắm, nhưng không đâu, đời sống là địa ngục trần gian vì cô vợ này xài tiền như rác hết tiền thì bỏ đi với người khác”.


Người không điên ở với người điên dù không nói. Người bị bệnh tâm thần đến sở làm, tội nghiệp cho lỗ tai của người ngồi bên cạnh, người không điên không thích ngồi gần người điên. Người điên chưa đến độ vào nhà thương điên thì không thích người nói nhiều, nói thiên thu bất tận, vậy thì người chưa bệnh điên nặng thì nên để ý nếu mình nói nhiều quá, nói lảm nhảm một mình nên đi bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm thần, nên đến bác sĩ để nhờ bác sĩ chữa bệnh cho mình đừng để bệnh nặng quá thì không còn cách chữa.


Đừng để bệnh nặng, người bình thường nên thương người bất thường, người không bệnh nên thương người đang có bệnh, nên khuyên họ đi bác sĩ tâm thần, bác sĩ thần kinh giúp người bệnh đỡ bệnh, hoặc khỏi bệnh. Bệnh ngoài da dễ chữa nhưng bệnh tâm thần rất khó chữa, nhưng với sự giúp của bác sĩ, của người thân hy vọng từ từ người bệnh sẽ đỡ bệnh, và khỏe lại, nếu bị bệnh mà không chịu chữa bệnh thì nguy lắm, đến lúc  nào đó  cơn điên nổi lên cầm súng giết người thì hậu quả không thể đo lường được. Gần đây nhiều vụ giết người bởi vì người bệnh không biết mình có bệnh, đâu phải vì một người đàn bà mà cầm súng giết người, xã hội này đâu có thiếu đàn bà?


Người bị bệnh tâm thần nhiều lắm cho nên xã hội này cần bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm thần, nhưng hiện nay bác sĩ về ngành này ít quá so với bệnh nhân. Muốn hẹn gặp bác sĩ tâm thần không phải được ngay, phải đợi vài ba tuần lễ, cho nên nhiều cha mẹ khuyến khích con cháu của mình học ngành này.


Chúng tôi cũng biết nhiều bác sĩ tâm thần ngày nào cũng nghe bệnh nhân kể lể đủ  thứ chuyện đau khổ của mình, không đau khổ thì làm sao bị điên được chứ? Tôi đã từng nghe nhiều bác sĩ tâm thần tâm sự như sau:


– Mỗi tuần cháu phải đi thăm sư phụ một lần. 


– Sao lạ vậy?


– Nếu không thăm thầy của cháu (thầy là giáo sư đại học, bác sĩ về phân tâm học), cháu chữa bệnh nhân, giáo sư của cháu chữa bệnh cho cháu.


Thì ra, ai cũng có thể bị bệnh tâm thần, ở Việt Nam thời kỳ  chinh chiến nhưng chúng tôi không nghe ai bị bệnh tâm thần. Nhiều chủ cơ sở thương mại lâu lâu mời bác sĩ tâm thần đến nói chuyện với nhân viên của mình, nếu thấy người nào có triệu chứng bệnh tâm thần thì cho nghỉ ngay, tùy theo bệnh của họ nặng hay nhẹ. Nếu để người bệnh làm việc trong công ty thì rất nguy hiểm, ảnh hưởng đến người xung quanh và ảnh hưởng đến khách hàng.


Bệnh ăn cắp vặt -- Bệnh ăn cắp vặt cũng là  triệu chứng của bệnh tâm thần. Bây giờ công ty nào cũng có máy thu hình, muốn biết ai có bệnh ăn cắp vặt, dễ quá, chỉ cần ở nhà bấm lại máy thu hình biết việc gì đã xảy ra ngày hôm đó ở công ty.


Vậy thì trong gia đình biết có người bị bệnh tâm thần thì phải làm sao?


 Cho họ đi bác sĩ ngay, nếu không họ ra đường không biết đường về bị xe đụng chết tức tưởi. Ở công ty, nếu người chủ biết có nhân viên bị bệnh tâm thần thì nên cho những người bị bệnh nghỉ ngay, mướn người khác, bây giờ mướn người không khó, nhiều người đang thất nghiệp, nhưng khi chọn lựa người mới vào phải cẩn thận, xem người đó có triệu chứng của bệnh tâm thần hay không? Phải nhiều người phỏng vấn người đến xin việc nếu không thì phiền lắm. Điều quan trọng nhất bây giờ là người bệnh phải biết mình có bệnh và chữa bệnh, bệnh ăn cắp vặt cũng là một bệnh thần kinh, bệnh hay nói nhiều lẩm bẩm một mình cũng là dấu hiệu của bệnh thần kinh, để mắt soi mói vào việc của người khác cũng là bệnh thần kinh, suốt ngay cứ chê người khác, người nào cũng xấu hết, chỉ có ta là giỏi, ta là nhất thiên hạ cũng là bệnh thần kinh.


Mong thế giới này đừng có ai bị bệnh thần kinh, người thương người, giúp đỡ lẫn nhau, thương yêu và đùm bọc lẫn nhau. Người nào có bệnh nên chữa bệnh, hẹn với bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm thần. Hẹn 1 tuần không được thì hẹn 2 tuần, nếu khẩn cấp thì nên vào nhà thương, đừng để bị bệnh nặng mà ra đường không biết đường về, rồi xe đụng chết, uổng mạng lắm!


Kiều Mỹ Duyên

(Orange County, 30/01/2023)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có một câu hỏi thường trực trong tâm trí người tiêu dùng là: “Nên chọn rau củ quả tươi hay đông lạnh?” Trái với quan niệm phổ biến cho rằng đồ đông lạnh chưa ít chất dinh dưỡng hơn đồ tươi, các nghiên cứu khoa học và nhiều chuyên gia lại cho thấy một bức tranh khác, phức tạp và thú vị hơn nhiều. Một nghiên cứu đã so sánh giá trị dinh dưỡng của nhiều loại thực phẩm như bắp, cà rốt, bông cải xanh (broccoli), rau cải bó xôi (spinach), các loại đậu, đậu xanh, dâu tây (strawberries) và dâu xanh (blueberries) ở hai dạng đồ tươi và đồ đông lạnh. Kết quả cho thấy lượng vitamin trong rau củ quả đông lạnh “tương đương hoặc thậm chí cao hơn” so với rau củ quả tươi. Các nghiên cứu khác cũng xác nhận rằng sự khác biệt lớn về hàm lượng dinh dưỡng giữa hai loại thực phẩm này chỉ xảy ra khi rau củ quả tươi bị mất dưỡng chất sau vài ngày để trong tủ lạnh.
Đi bộ là một trong những hình thức vận động đơn giản và phổ biến nhất để giữ sức khỏe. Thế nhưng, chỉ cần thử bước lùi vài bước, lợi ích thậm chí còn nhiều hơn. Đi bộ kiểu ngược về phía sau, đi lùi, hay còn gọi là “retro walking,” đang ngày càng thu hút sự quan tâm của giới nghiên cứu và thể thao. Không chỉ giúp cải thiện thăng bằng, phương pháp này còn kích thích những nhóm bắp thịt ít được sử dụng và thậm chí còn có tác dụng tích cực đến não bộ.
Sự sống trên Trái Đất tuy phức tạp nhưng lại được hình thành từ một số ít thành phần cơ bản. Chẳng hạn, DNA và RNA của chúng ta chỉ được cấu tạo thành từ năm nucleobase, trong khi khoảng 90.000 loại protein khác nhau trong cơ thể đều được tạo nên từ 20 loại axit amin. Mẫu vật mà tàu vũ trụ OSIRIS-REx đem về trái đất từ tiểu hành tinh Bennu cho thấy sự hiện diện của cả 5 loại nucleobase – adenine, guanine, cytosine, thymine và uracil, cùng với các chất khoáng chưa từng thấy trước đây trong đá ngoài vũ trụ. Kết quả nghiên cứu, được công bố trên tạp chí Nature Astronomy, còn cho thấy Bennu chứa nhiều loại muối khác nhau, vốn được cho là có vai trò quan trọng trong giai đoạn sơ khai của sự sống.
Dopamine, thường được mệnh danh là “hormone hạnh phúc,” từ lâu đã được xem như nguồn cơn của những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi sau những lần mua sắm thỏa thích hay thưởng thức một tô phở ngon lành. Sự quan tâm đối với dopamine được thể hiện rõ ràng qua hàng ngàn clip trên TikTok, mọi người chia sẻ cách điều chỉnh dopamine, từ việc tìm cách tăng cường hoặc hạn chế dopamine hàng ngày, cho đến các khái niệm như “cao trào dopamine” (dopamine rushes), “thiếu hụt dopamine” (dopamine withdrawals), “cai dopamine” (dopamine fasts), hay “tái thiết lập dopamine” (dopamine resets).
Trong cuộc sống tất bật hàng ngày để mưu sinh, có người luôn thấy mình không có đủ thời gian để nghỉ ngơi và giải trí. Thậm chí có người làm ‘đầu tắt mặt tối’ cả đời mà vẫn không thấy đủ. Họ muốn có thêm thì giờ để làm những việc mình thích. Nhưng khổ nỗi, mỗi ngày chỉ có 24 giờ, mỗi năm chỉ có 12 tháng, và những người sống hơn 100 tuổi thì chẳng có mấy ai? Tuy nhiên, làm việc nhiều quá sẽ dễ đưa tới căng thẳng về thể chất và tinh thần để rồi kéo theo nhiều hệ quả tiêu cực, mà trong đó có việc sút giảm năng suất lao động và bệnh hoạn. Những nghiên cứu của y học ngày nay đã cho chúng ta thấy điều đó và khuyên con người nên có thì giờ cho sự nghỉ ngơi và giải trí.
Với lượng thông tin khổng lồ trong tầm tay, ngày nay chúng ta thường có xu hướng đọc lướt để tiếp nhận nội dung nhanh chóng. Nhưng các chuyên gia nghĩ gì về thói quen đọc này—và liệu bạn có nên thay đổi cách đọc của mình?
Tại sao không thử làm theo những cách mà khoa học ủng hộ này để đem lại hạnh phúc nhiều hơn trong đời bạn? Một vài người sinh ra hạnh phúc hơn những người khác. Nhưng cho dù bạn thuộc loại người ca hát yêu đời trong lúc tắm và nhảy múa trong mưa, hay là loại người có khuynh hướng khắc khổ hơn, thì hạnh phúc không chỉ là điều gì đó xảy ra đối với chúng ta. Tất cả chúng ta có thể thay đổi tập quán để theo đuổi nó nhiều hơn trong cuộc sống của mình.
Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ là một trong những vị trí quan trọng nhất trong nhánh hành pháp liên bang, với vai trò đứng đầu Bộ Tư pháp (DOJ) và chịu trách nhiệm thực thi pháp luật. Nhưng công việc cụ thể của bộ trưởng tư pháp là gì?
Cháy rừng khiến khói lửa bao trùm bầu trời Los Angeles trong khi lực lượng cứu hỏa đang nỗ lực dập lửa. Những trận hỏa hoạn kinh hoàng đã càn quét qua khu vực, thiêu rụi hơn 10,000 công trình, phần lớn là nhà dân, biến nhiều khu vực như Pacific Palisades, Altadena, Pasadena và các cộng đồng khác ở California chỉ còn lại hoang tàn. Khi lệnh sơ tán được gỡ bỏ và người dân bắt đầu trở về nhà, một mối nguy hiểm khác đang rình rập và đe dọa mọi người: ô nhiễm nguồn nước uống. Điều đáng lo ngại là nhiều người không nhận ra rằng hệ thống cung cấp nước uống có thể bị ảnh hưởng nặng nề bởi cháy rừng cùng nguy cơ các hóa chất độc hại có thể xâm nhập vào nguồn nước.
Số người đọc sách để cho vui có vẻ đã và đang sút giảm dần. Năm mươi phần trăm (50%) người lớn tuổi tại Anh Quốc nói rằng họ không đọc sách thường xuyên (tăng 42% từ năm 2015) và hầu hết mọi người ở lớp tuổi từ 16 đến 24 nói rằng họ chưa bao giờ đọc sách, theo nghiên cứu của The Reading Agency cho biết. Nhưng điều đó ngụ ý gì? Sự ưa thích của con người đối với việc xem video thay vì đọc văn bản có ảnh hưởng tới não bộ hay sự tiến hóa của chúng ta không? Những người đọc sách giỏi thực sự có cấu trúc não bộ gì? Nghiên cứu mới của Mikael Roll, một giáo sư âm vị học của Đại Học Lund University, Thụy Điển, được in trong tạp chí Neuroimage, đã tìm ra câu trả lời cho những điều đó.
DB Derek Trần: Tôi làm tất cả để bảo vệ cộng đồng mình trong vấn đề di trú

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.