Hôm nay,  

Thơ Thơ

06/11/200600:00:00(Xem: 3000)

Thơ Thơ

Khóc Chồng, Anh Giacôbê Phan Tấn Dũng

(Tâm trạng người vợ trẻ mất chồng)

Anh đi để lại mẹ, con,
Thế rồi trăng khuyết, trăng tròn thì sao"
Thiên đàng, anh ở trên cao,
Có nghe tiếng khóc, tiếng gào nỉ non"!
Bố đi, dạ có héo hon"
Gia đình xuôi ngược, vuông tròn mẹ lo!
Thay anh, lái cả con đò,
Mưa sa, bão táp, ai lo chòng chành"!
Thân anh đã khỏe riêng anh,
Em còn ở lại, trĩu cành hai vai.
Than ôi, thức trắng đêm dài,
Thương anh, rồi lại thương ai võ vàng!
Trần ai, ai có dở dang,
Tơ duyên ai có giữa đàng đứt dây"
Riêng em, duyên phận thảm thay,
Ngọt bùi chưa thỏa, đắng cay đổ dồn! 
Tiếng gà eo óc cuối thôn,
Bình minh luống những bồn chồn lòng ai"!
Gió thu thoảng nhẹ hiên ngoài,
Năm canh, não tiếng thở dài năm canh!

Hoàng Ngọc Văn (Viết thay cô em Vy Thị Mai Hương)

*

Ngọt Ngào Tương Ngộ

Ơ kìa trăng, ta đã gặp em
Chút sương mỏng mảnh sắp tàn đêm
Áo em vẫn đậm màu son phấn
Gió nhẹ bay bay… rối tóc mềm!

Ta đứng yên, từng bước tiểu thơ
Hôm nay em đến nắng không ngờ
Cho nên nhợt nhạt in đường bước
Chỉ có lòng ta sáng ý thơ.

Ta ngất ngây tìm lại nụ hôn
Để nghe vị ngọt thắm qua hồn
Bờ vai em ấm tay trần thế
Máu ngược về tim nhịp dập dồn

Vẫn tưởng là mơ em của anh
Tuổi đời đã úa, sắc phai xanh
Nhưng tim vẫn nhịp tình thơ lắm
Ngọt nụ hôn, chim hót trên cành

Em nói lời yêu thật thiết tha
Vườn anh, nắng bỗng trổ nhiều hoa
Bước em bên bước anh đầm ấm
Chỉ tiếc muộn màng ý xót xa…

Một chút duyên, mình đã gặp nhau
Trọn tình ý đượm gió xôn xao
Môi em mộng thắm hương huyền ảo
Tất cả cho anh thật ngọt ngào!

Thy Lan Thảo

*

Ừ! Em Có Nhớ Thì Về...

Bỏ quên đôi đũa thần thông,
Cho nên em đã lấy chồng hôm qua,
Quê người, xứ lạ, đường xa,
Làm sao về để thăm nhà hả em"
Nhớ canh rau muống mà thèm,
Nhớ ao bèo nhỏ thâu đêm chuyện trò,
Nhớ lần đầu đến thành đô,
Ta làm một kẻ ngu ngơ dẫn đường,
Ai đưa vào nẻo yêu thương"
Cho ta chịu cảnh đoạn trường hôm nay!
Rượu không hề uống mà say,
Bờ môi mặn đắng, mắt cay, não nề!
Vẫy vùng chưa thoát bến mê,
Thương chi nữa! Mảnh trăng thề đêm khuya,
Ừ! Em có nhớ thì về!

Hoàng Yến

*

Này Em Thu Đã Đến

Này em thu đã đến từ lâu
Vì lá ngoài kia đã úa màu
Và nắng chiều nay nhiều ảm đạm
Đâu đây réo rắt tiếng thu sầu.

Em ơi thu đến có buồn không
Tại lá thu rơi hay tại lòng"
Vì mắt em sầu nên nắng úa
Hay lòng ta nặng mối hoài mong"

Em hong tóc khiến nét thu nhòa
Nhìn dáng thu buồn lệ có sa"
Em ngó chân trời mây khói trắng
Lòng còn thổn thức nhớ quê cha"
 
Biệt ly nào phải tại thu đâu!
Cách biệt quê hương cũng đủ sầu
Tan tác bao nhiêu thu phải gánh
Em buồn cho hoa lá thêm đau!

Ta thấy thu nhòa trong mắt em
Ngoài kia ve tấu khúc vang rền
Thì bao kỷ niệm nương theo gió
Về với ta từ cõi nhớ quên.

Người sầu thì cảnh cũng thêm đau
Chẳng phải thu mà tan tác đâu
Nếu cứ quạnh hiu xa vắng mãi
Em không cười hoa nở nơi đâu"

Trần Ngân Tiêu

*

Xin Đừng Trách

Vừa biết yêu đã lỡ lầm yêu biển
Tháng năm dài theo con tàu lênh đênh
Bước giang hồ chợt thấy đời hiu quạnh
Neo tuổi vàng giữa sóng nước mông mênh
 
Ngày xưa đó khi chúng mình mới lớn
Em yêu anh, sao chẳng nói năng gì
Anh cứ ngỡ tình yêu là mộng mị
Là si mê là mơ mộng viển vông
 
Em giấu kín nên anh nào có hiểu
Lời tự tình em đâu tỏ bằng lời
Đôi lúc thấy mắt em buồn vời vợi
Anh tưởng chừng hoa biển lững lờ trôi
 
Điều đơn giản mà sao em e ấp
Để nỗi lòng dằn kín đáy tâm tư
Bao nhiêu lần tàu quay về bến cũ
Muối thấm dần trong mạch máu phiêu du

Bởi câm nín nên đời thành dang dở
Tiếng còi tàu thôi thúc chuyến đi xa
Sóng xô bờ rộn ràng miền đất lạ
Anh đi rồi cay đắng hoá thành thơ

Tôn Thất Phú Sĩ

*

Đường Khuya Trăng Đợi

Cho tình một cõi thiên thu
Cho ta một cõi sa mù mông lung
Cho chim hoa nắng một vùng
Cho trời tiếng hót nghìn trùng xót xa

Cho em cả một mùa hoa
Cho ta gió táp mưa sa vào hồn
Cho trăng về giữa hoàng hôn
Cho đôi chim mộng tủi hờn gọi nhau

Cho tơ lòng nối thương đau
Cho đời một kiếp nát nhầu đắng cay
Rượu tình không uống mà say
Men tình không ủ mà cay đắng nhiều

Ta đi giữa cõi trời yêu
Đường khuya trăng đợi sáo diều lẳng đưa
Cung trời thoảng tiếng hoang sơ
Hồn trăng du mục bên bờ cô liêu.
Phong Vũ
 *

Hoa Nước Mắt

Ngày gặp lại em, ta bật khóc
Nước mắt bỗng thành hoa
Một thứ hoa hạnh phúc
Nở trên mi bối rối hoài nghi
Và trong tim cô độc.

Hình như em cũng khóc"
Ta thấy từng giọt ngọc
Rụt rè chảy xuống bờ môi
Nhạt nhòa màu son xưa quen thuộc.

Ta đã gieo mầm non hạnh phúc
Trong vườn tình mộng xanh
Ngày xa nhau, ta khóc
Nước mắt thành cành, lá chết khô

Ngày gặp lại nhau, ta cũng khóc
Sao vườn tình nở rộ một loài hoa"
Đặt tên hoa hạnh phúc
Hay hoa nước mắt, bởi còn yêu.
Lưu Thái Dzo

*

Trầu Cau Đã Thắm

“Trao nhau môi hôn nồng nàn”
Thương nhau, cho nhau dịu dàng
Trần gian đường xa vời vợi:
Đắng cay, xót xa" Vô vàn!

Cám ơn tình anh đã mang,
Ngọt, thơm vun đắp sẻ san,
Tình yêu không bao giờ cạn
Giữ cho tình đừng gian nan

Yêu anh, em yêu thật lòng
Anh à! Anh có biết không"
Tình xinh ươm hồng giấc mộng
Dấu Yêu! Xin mãi mặn nồng

Á Nghi

*

Thơ Đấu Tranh

Thơ Đấu Tranh là nơi hội tụ những vần thơ "tải đạo" của các thi nhân luôn luôn thấy trong lòng: "Ba mươi năm lẻ đá mòn. Niềm đau trang sử vẫn còn trơ trơ. Ba mươi năm nát hồn thơ. Có nghe chăng mảnh dư đồ giẫy đau"" Sàigòn Times tha thiết hy vọng được sự đóng góp, xướng họa, của thi hữu xa gần có chung hoài bão: "Chở bao nhiêu đạo, thuyền không khẳm; Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà"... Qúy thi hữu, độc giả nào cảm thấy cao hứng, muốn "dương buồm chở thuyền đạo, phóng bút đâm kẻ tà", xin vui lòng gửi bài về hộp thư tòa soạn, bên ngoài ghi: Thơ Đấu Tranh. - Trân trọng.


Truy Điệu Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm

Khai sinh đệ nhất Cộng Hòa,
Kết tinh sự nghiệp bôn ba xứ người.
Thương dân lòng những rối bời,
Xót nòi tấc dạ khôn nguôi đêm ngày!
Cụ về tươi thắm cỏ cây,
Cụ về thỏa dạ người người đợi mong!
Bao năm xây đắp núi sông,
Bao năm rạng rỡ con Rồng cháu Tiên!
Hai tay kiến tạo thanh bình,
Một thân vò võ hy sinh cứu đời!
Giang sơn một gánh nửa vời,
Quốc gia rướm lệ bặt hơi anh hùng!
Cụ đi để lại tang chung,
Cụ đi hóa cảnh nghìn trùng nước non!
Toàn dân hiu hắt héo hon,
Hồn thiêng sông núi nỉ non khóc thầm!

Lâm râm thắp nén hương lòng,
Nhớ người vị quốc non sông đắp bồi.
Thiên thu danh vẫn sáng ngời,
Sử xanh ghi khắc, người người tiếc thương!

Hoàng Ngọc Văn

*
 Tổng Bush Qua Việt Nam

Kỳ này thỉnh được Bush qua chơi
Tổng bí toàn bang sướng quá "chời"
Ráng trải thảm ra quỳ xuống đón
Rồi bầy biện rượu cúc cung mời
May ra Bush khoái xoa đầu nựng
Sau đó đảng ta kiếm chút hời
Nhớ dắt chó bà (Laura) đi "viếng bác"
Nó tè một phát phước mươi đời!

Tổng Bush qua chơi phước bẩy đời!
Phen này hòm kiếng liệng đi thôi
Kẻo không bác giận văng cùi lõ
Rồi để đảng quê mất mối hời
Ngày trước bác đòi xua đuổi Mỹ
Bây giờ đảng lại muốn làm bồi
Thì thôi thời thế thì ta thế
Đế quốc nhưng mà "đô" nó tươi!

Trần Ngân Tiêu

*
 Chán Đời

Chán ngấy ai ơi cái sự đời
Vết hằn tục lụy, đọng đầu môi
Nơi này nặn óc, "thương dân nước"
Chỗ khác moi tim báo hại người
Nhi nhô một đám, tìm kế sách
Nhấp nhổm vài ngoe, lại trêu ngươi
Dân đen tức tưởi, tuôn dòng lệ
Tức cảnh, sinh tình, hoa lá rơi

Phạm Thanh Phương

*

Kiếm Thép Tử Hành

Lưng trời vung kiếm Tử Hành huynh
Hữu đột tả xung chém Khuyển, Kình
Lũ Vẹm hết hồn trơ mắt ếch
Gia nô khiếp vía gỉa làm thinh
Đa nguyên đa đảng phường gian trá
Chệch huớng lòn trôn đám rập rình
Nhắn lũ tham tàn mau xám hối
Gươm thiêng thép bén Tử Hành huynh.

Tử Liễm

*

Bài họa

Cám ơn Tử Liễm quá khen huynh
Cỡi sóng tung gươm chém cá Kình
Vạch mặt chỉ tên loài Cóc, Ếch
Dùng ngòi bút thép thế âm thinh.

Nhất Thống, Độc Tài đều xảo trá
Chính danh quân tử chẳng rung rinh
Bút thiêng Đông Tiến hồn linh hiển
Cách Mạng Việt Tân nghĩa đệ huynh

Tử Hành (TBH)

*

Kiêu Sĩ

Kiêu sĩ này rất quen
Làm thơ chỉ để khen:
Bạn ăn chơi chè chén,
Vòng lợi danh bon chen.

Kẻ xu nịnh vây quanh,
“Thưa ông” và “Bẩm anh”
Rã rời manh chiếu rách
Ông chễm chệ ngon lành.

Mốc thếch những i uông,
Ăn, nhảy… rập một khuôn
“Việt kiều” nuôi Việt… Cộng,
Bất lương chung một chuồng!

Khề khà, khệnh khạng khen:
- Tên khù khờ ố hoen,
- Kẻ “bầy nhầy đo đỏ”,
Râu sũng rượu, nồng men.

Thơ toàn nghĩa tối đen,
Bên những chuyện… tắt đèn,
Tán hưu và nói phét,
Khơi động lòng ghét ghen.

Mê sảng: trống, loa, kèn,
Đập suốt ngày eng eng,
Khua tay chân, hò hét,
Diễn đàn nào cũng chen!

Huếch hoác, huênh hoang, hèn
Sách bày bán mới ken,
Trắc, bằng nổ lộp bộp
Kênh kiệu vần rối beng

Ông nhờ người rung chuông,
Cho sân khấu diễn tuồng,
Hứa đáp đền, ban thưởng,
Màn rách vẫn chưa… buông!

Ý Nga

*

Thơ Nguyễn Chí Thiện

Núi

Người đứng đó, cao to giữa loài cây cỏ
Song ngàn vạn mối lo ngày đêm chập chờn chực đó
Chắc người hiểu rõ
Bao kẻ thèm đặt chân lên đỉnh đầu người
Người nhô lên trong những cơn động đất nhất thời
Thì rồi cũng có thể nhất thời
Người chìm chôn trong những cơn đất động
Hỡi núi cao lồng lộng!
Chót vót song chon von và không lớn rộng
Quanh quẩn bên người toàn lũ phù vân
Người càng cao càng tê lóa tâm thần
Vận mạng của người nguy mất!
Người quên cả dưới chân người là đất
Năm tháng nặng đè, đất sụt, đứng vào đâu"
Người có chiều cao, mà chẳng có chiều sâu
Lòng dạ của người tối tăm biết mấy!
Tục ngữ đo người không quá ba thân cây
Ôi chỉ những kẻ khờ ngây
Mới khiếp hãi coi người là vĩ đại
Văn minh càng cao, người càng thấp đi thảm hại
Trên đầu người bao kẻ đã bay qua
Hang vực người bao kẻ đã xông pha
Còn ta
Ta chỉ nhìn qua và lắc đầu buồn bã
Ta biết người chỉ là đất đá
Giá trị không bằng con cá lá rau
Người ì ra, không xấu hổ với đàn sau
Nặng chịch, thù lù, thô lỗ
Cao mà chẳng chút thanh cao
Nói gì lớn lao đức độ
Những con người của thời đại cung trăng
Diệu kỳ đồ sộ
Nếu người cản trở đường đi
Sẽ đục thủng ruột người hoặc san bỏ người đi
Bằng mọi cách!
Hỡi núi!
Biết bao kẻ trong bọn người thét ra lửa
Một thời hống hách
Đã lần lượt từ lâu lạnh ngắt tàn tro
Thế giới này không thể để cho
Một lũ các người nhấp nhô hỗn độn
Trong tương lai các người sẽ không còn là nơi chốn
Cho các loài độc xà và ác thú nghênh ngang
Trái đất rồi đây chỉ có những ngai vàng
Cho những ai nhô lên từ Trái Tim vĩ đại!
(1973)
Tôi Không Tiếc

Tôi không tiếc khi bị đời sa thải Thân thể vùi tan rữa, hóa bùn đen Nhưng vần thơ trong đêm tối đê hèn Cùng rệp muỗi, viết ra mà bị mất Tôi sẽ tiếc, khóc âm thầm trong đất!
 (1971)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Viện Kiểm Soát Nhân Dân Tối Cao tại Việt Nam đã đề nghị ngưng thi hành án lệnh hành quyết với tử từ Hồ Duy Hải để điều tra lại vụ án này, theo bản tin của Đài Á Châu Tự Do cho biết hôm 2 tháng 12.
Tuần báo OC Weekly đã viết twitter cho biết đóng cửa sau khi chủ nhân là công ty Duncan McIntosh Company đóng cửa tuần báo giấy một ngày trước Lễ Tạ Ơn.
Cha mất rồi. Em buồn lắm, vì không về thọ tang Cha được. Em đang xin thẻ xanh. Sắp được phỏng vấn. Vợ chồng em định năm sau, khi em đã thành thường trú nhân, sẽ về thăm Cha Mẹ. Ngày tạm biệt Cha lên đường đi Mỹ du học bốn năm trước, đã thành vĩnh biệt.
Tôi khẳng định những việc tôi làm là đúng đắn và cần thiết để kiến tạo một xã hội tốt đẹp hơn. Những gì tôi làm không liên can đến vợ con và gia đình tôi. Vì thế, tôi yêu cầu công an Hồ Chí Minh chấm dứt ngay việc sách nhiễu, khủng bố gia đình tôi.
Brilliant Nguyễn là một thanh niên theo trường phái cấp tiến và chủ thuyết Vô Thần (*). Chàng ta không tin ma quỷ đã đành mà cũng chẳng tin rằng có thần linh, thượng đế. Để giảm bớt căng thẳng của cuộc sống, theo lời khuyên của các nhà tâm lý và bạn bè, chàng ta đến Thiền Đường Vipassana ở Thành Phố Berkeley, California để thực hành “buông bỏ” trong đó có rất nhiều cô và các bà Mỹ trắng, nhưng không một ý thức về Phật Giáo
Có những câu chuyện ngày xửa ngày xưa mà chẳng xưa chút nào. Có những chuyện hôm nay mà sao nó xa xưa vời vợi. Chuyện ngày xưa... Có một ngôi chùa ở vùng quê thanh bình, trước mặt là đồng lúarì rào, cánh cò chao trắng đồng xanh. Trong chuà có vị hoà thượng già hiền như ông Phật, lông mày dài bạc trắng rớt che cả mắt...
Ông Gavin Newsom, Thống đốc tiểu bang California, đã tuyên bố ân xá cho hai người đàn ông từng dính vào hai vụ hình sự khác nhau khi họ mới 19 tuổi và đang mong muốn không bị trục xuất về Việt Nam.
Hoang Nguyen, 43 tuổi, bị bắt và bị truy tố về tội trộm sau khi bị cho là đổi nhãn giá trên hơn ba mươi chai rượu vang tuần trước, theo hồ sơ tòa.
Bé ngọc ngà của Mẹ cố thở chút không khí ít oi còn trong buồng phổi. Giây phút cuối. Để ngàn sau dân Hong Kong sống xứng đáng Con Người.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.