Hôm nay,  

Trang Thơ Thơ - Phần Ii

11/11/200000:00:00(Xem: 4137)
Những con đường Duy Tân

(Cho một cựu sinh viên trường luật Sàigòn)

Văng vẳng đâu đây tiếng hát Thái Thanh,
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát!
Nghe thân thương nhớ nhung chất ngất.
Nắng Sài gòn! Áo lụa Hà Đông.
Thơ Nguyên Sa em thuộc nằm lòng!
Nước dừa Duy Tân ngọt ngào trường Luật,
Mưa Sàigòn! Mưa đổ từng cơn...

Con đường Duy Tân! Sương mù giăng phủ
Sương lạnh lùng! Đại lộ Hoàng Hôn
Đà Lạt mưa bay, người tình qua phố.
Lòng sưởi lòng, tay nắm bàn tay!
Cuối đường Duy Tân, em chờ thấp thỏm,
Chàng sinh viên võ bị sĩ quan.
Đẹp uy nghi trong sắc phục quân trường,
Mấy ngày phép, gặp nhau mừng tíu tít.

Con đường Duy Tân chạy dài ven biển,
Miền Thùy Dương cát trắng Nha Trang.
Tách cà phê sau buổi trường tan,
Em ngóng đợi... Thiên Thần Đồng Đế.
Ngồi trong quán, mắt bâng quơ nhìn bể,
Sóng vỗ về... anh nuôi mộng ngày xanh.

Con đường Duy Tân nối dài Quốc lộ Một!
Qua An Cựu, Huế, tới ngoẹo Giàn Xay.
Tinh sương em ngủ còn say,
Mạ đánh thức, em gánh chè theo mạ.
Đòn gánh tre kĩu kịt bốn mâm chè.
Đậu đỏ, đậu xanh, đậu ván, chè kê.
Vai trĩu nặng lời thề hẹn ước!

Bao năm tháng, lê thê... tình non nước
Vua Duy Tân đày biệt xứ chưa về!
Em đợi, em chờ, lòng dạ héo hon
Như nàng Tô Thị bồng con
Người chưa trở lại, em còn đứng trông!

Bích Vân

*

U Mê

Vàng tay khói thuốc hững hờ
Tóc tung gió lộng, dật dờ u mê
Từ em bỏ mái tóc thề
Từ em heo hút, vụng về bước đi
Từ em quên buổi xuân thì
Dài cơn nắng hạ, tường vi trái mùa
Một ngày, cũng thuở ban sơ
Vàng tay khói thuốc, sợi mơ chẳng dài
Bây giờ, cũng buổi ban mai
Ta trong sợi nắng, nhớ ngày tương tư
Biệt ly nào, chẳng đôi bờ"
U mê ta đứng, đợi chờ nắng tan
Ngày xưa ươm bụi cúc vàng
Hôm nay lại đứng hoang mang rã rời
Hoa lòng đã nát trong tôi
Thương đời cũng đã, hồn chơi vơi hồn
Ừ! Em, đôi má vẫn hồng.

Thy2000

*

Có em

Bên em buổi ấy ngỡ ngàng
Tình trong hò hẹn, rộn ràng chữ yêu
Đêm nay em bỗng mỹ miều
Ngoài kia sóng vỗ cũng liều hóa thân
Đỏ au, vườn nở đóa hồng
Môi em là nụ, một lần phấn son
Trăng khuya là mối thẹn thùng
Tóc em khỏa lấp một vùng tuyết hoa
Đôi chim cũng chợt hiền hòa
Bên nhau ríu rít lời ca ngọt ngào
Có em đời ngỡ chiêm bao.

Thy2000

*

Tình thắm

Sớm nay trời đổ nắng
Cụm mây bạc vật vờ
Gió mát nhè nhẹ đưa
Mặt hồ trong gợn sóng
Chim hót vui dưới nắng
Như một bản tình ca.

Anh cùng em hai đứa
Dạo chơi ngắm cảnh hồ
Ngắm trời mây sóng nước
Đời đẹp tựa trang thơ
Anh đưa tay nhẹ vuốt
Mái tóc mượt khi xưa.

Đôi mắt nhìn đôi mắt
Lưu luyến và say sưa
Nắng rát vàng cỏ biếc
Hương thơm thoang thoảng đưa
Hoa tình thơm trọn kiếp
Ôi tình thắm đôi ta.

Anh Mười

*

Tại sao

(Riêng dành cho người bạn đời xuyên suốt gần nửa thế kỷ)

Đôi chúng mình, quen nhau từ buổi ấy,
Nhớ ngày nào, thoáng chốc đã xa xôi,
Sóng Sa giang lấp lánh ánh trăng soi,
Đêm huyền ảo, hồn thẫn thờ khó tả.
Hơi thở nhẹ, thoáng hương yêu kỳ lạ,
Linh hồn ta, ngây ngất vượt biên cương.
Mối duyên tình đắm đuối, tỏa ngàn phương.
Quyết ôm chặt tim lòng em trao tặng.
Mắt trong mắt thầm thì trong đêm vắng,
Nửa thế kỷ qua rồi, đẹp làm sao,
Duyên tình này thoát tục, vượt tầng cao.
Niềm hạnh phúc, là hành trang nhập thế
Chuyện duyên tình, trải dài gần thế hệ,
Bây giờ đây, ta cảm thấy bơ vơ,
Ngày càng ngày, em đối xử hững hờ,
Tình phai lạt và nghĩa càng tệ bạc.
Ta biết rằng, em tiểu thơ đài các,
Còn anh chỉ là chính khách tha hương.
Duyên chúng mình xây dựng bởi yêu đương,
Và êm đẹp xuyên suốt thời chinh chiến,
Vẫn nồng nàn trải dài theo binh biến,
Bỗng một ngày, xảy ra cảnh đổi đời,
Thân tù đày lăn lóc khắp mọi nơi,
Thời gian đó, tình mình vẫn nồng thắm.
Rừng thâm sâu, ngạt hương tình bất tận,
Ngày trở về, đồng nghĩa phút vượt biên.
Gia đình mình vẫn chung trên chiếc thuyền,
Vùng đất mới, xảy bao nhiêu thay đổi.
Sau mười năm, bỗng nhiên em biến đổi,
Tình và nghĩa không tha thiết mặn nồng,
Vĩnh biệt nhé! Ta ghi khắc "chữ không"(*)
Có thể từ nay không còn chung kiếp.
Duyên đã tận, do đó không vẹn kiếp.
Hãy cho ta thời sám hối "tu thân".
Ôm dáng em, giã từ cõi dương trần.
Và tim lòng, khắc ghi hình ảnh đẹp.

Từ Nguyên

(*) Chữ không của nhà Phật. Phải chăng tình đã không và nghĩa cũng không luôn"

*

Người chiến binh năm xưa

Đất nước này đâu phải của riêng ai
Anh chỉ làm bổn phận một người trai
Cơn quốc biến vươn vai thành Phù Đổng
Trả nợ đời, trả nợ núi sông Nam
Nhớ những lần anh được về đi phép
Xóm nhỏ đêm đêm rạng rỡ tiếng cười
Bên ly rượu anh kể đời lính trận
Hồn theo đàn anh hát nhạc tình ca.

Cùng bạn hữu chia nhau từng điếu thuốc
Cơm gạo sấy nuốt vội những ngày mưa
Sống ngày nay còn giỡn đùa phá phách
Biết ra sao ngày mai lúc quân hành
Đồng lương lính là đồng lương chết đói
Con gửi về chút đỉnh mẹ mua trầu
Chút cho em, cho cuộc đời hoa bướm
Để em còn son phấn với người ta
Nhớ mẹ già lòng anh đau đứt ruột
Trong những lần đột kích giặc về đêm
Con biết chắc hằng đêm mẹ cầu nguyện
Cho thằng con đâu đó được bình yên.

Em chân gỗ cố đạp chiếc xe thồ
Anh nhìn em thấy lòng mình cay đắng
Anh một tay lê lết khắp phố phường
Chồng vé số trong tay anh bán dạo
Anh em mình sống cuộc đời nghiệt ngã
Không van xin không cầu cạnh một ai
Đổ mồ hôi tìm miếng cơm manh áo
Đời phù vân ảo ảnh những cơn say

Anh không trách phận mình bạc số
Có trách chăng lòng dạ của con người
Coi tiền bạc lớn hơn lòng nhân nghĩa
Khinh khi người đổ máu cho quê hương
Căn ổ chuột kề nghĩa trang quân đội
Đợi đêm về anh cùng bạn lai rai
Ly rượu đế anh dâng người chết trận
Cho vong hồn tử sĩ chút men cay
Anh với bạn ở đây còn có phước
Biết bao thằng cải tạo chết rừng sâu
Xác thân vùi lấp lâu thành ma xó
Hồn đi hoang chẳng có một nấm mồ

Mâm cơm nhỏ coi như ngày giỗ bạn
Các anh em về cùng hưởng cho vui
Tứ hải coi nhau như giai huynh đệ
Sống như chết, phải vậy không ông Thầy(*)
Đêm cùng bạn ôn lại khúc quân hành
Anh nghe tiếng kìa biệt động quân: Sát
Chúng ta chết chứ không thể quy hàng
Đánh trận chót, nhảy dù ơi: cố gắng

Thân gửi anh vài lời tôi thăm hỏi
Tấm chân tình cho những chiến binh xưa
Giờ ngã ngựa vẫn giữ tròn khí tiết
Của một thời xưa da ngựa bọc thây.

Vĩnh Hòa Hiệp

(*) Ông thầy: tiếng gọi thân tình đượm chút kính nể khi người lính gọi những sĩ quan Cộng Hòa.

*

Bàn về việc "hạ cờ tây"

(Ở mục "Thơ Thẩn Mà Chơi" của Saigòn TImes số 163 ngày 26.5.00, Cô Gia có bài "Mắng con đốm". Đọc bài này Trường Xuân Lão đại gia đã nêu ý kiến qua bài "Hạ cờ tây" trong số 186 ngày 3.11.00, nay Cô Gia "Bàn về việc hạ cờ tây" với huynh đài Trường Xuân lão)

Trường Xuân lão hữu nói không sai,
Việc "hạ cờ tây" ý bác hay!
Vậy bác mua hành, riềng sẵn đó,
Còn tôi kiếm sả, ớt liền đây.
Cò, phèn sủa ẩu, không dung mạng,
Đốm, mực ngừ càng, chẳng nới tay.
Nhưng nếu con nào mà "dễ dạy",
Ta tha làm phước hé huynh đài"

Cô Gia

*

Mắng ông xã tui

Trông ông bản mặt kênh kênh,


Suốt đời chắc chẳng làm nên sự gì.
Xuân, thu cứ thế nhị kỳ,
Trông ông, bản mặt ông thì kênh kênh.

Vô Danh Thị (Tức Võ Thị Danh)

*

Gởi Trường Xuân lão

(Trong mục "Thơ thẩn mà chơi" của Sàigòn Times số 186 ngày 3.11.00, Trường Xuân lão đại gia có bài "Gởi bác Nam Man" với đại ý là muốn thộp cổ Cô Gia để trình "làng", theo Phó Thường Dân tui biết thì khứa Nam Man đang ra sức cố "mò" cho ra cái lão (ông, bà, cô) Cô Gia này (Phó Thường Dân tui đã gặp khứa Nam Man ngày 5.11.00). Sau đâ tui xin ghi lại đại ý của khứa Nam Man để gửi Trường Xuân lão).

Tui vừa mới gặp "khứa" Nam Man,
"Khứa" trách ông sao "khích tướng ngang".
Giận đã không "mò" ra "chị ả"(*)
Phiền là chẳng "thộp" được "anh chàng"(*)
Xin hình, xin ảnh cho đăng báo,
Biết mặt, biết tên để nộp làng.
Nếu được xin ông thong thả tí,
Việc này hãy hượm một thời gian.

Phó Thường Dân - Cabramatta
(*)Cô Gia

*

Quê quá là quê!!!

Bắc Kinh, Hà Nội từ lâu vẫn công khai theo đuổi chính sách "Hậu thuẫn Nam Tư": Ủng hộ Milosevic, phản đối mọi sự can thiệp của quốc tế, nhất là Mỹ, vào nội tình Nam Tư. Bất ngờ, tên đồ tể Milosevic thất cử và bị lật đổ, Bắc Kinh Hà Nội tịt ngòi hậu thuẫn và chơi trò ngoảnh mặt làm ngơ một cách trơ tráo, nên có thơ rằng:

Hà Nội, Bắc Kinh: quê quá quê,
Milosevic sụm bà chè!!
Độc tài, diệt chủng gây bao tội,
Cử lận, bầu gian rõ chán chê!
Bạo chúa trên đường đang trốn, chạy,
Bắc Kinh, Hà Nội ngẩn tò te,
Rút cầu, đóng cửa im thin thít,
Quê quá là quê: quê quá quê!

Kỳ Nguyễn

*

Đừng hòng

Mẹ hát con lại khen hay,
Đảng nói Đảng lại vỗ tay khen tài.
Cửa quyền, tham nhũng, độc tài.
Để dân năm tháng đói dài xác xơ.
Người trông ngẩn ngẩn, ngơ ngơ,
Lũ lụt bây giờ biết cậy nơi nao.
Chờ trông ruột thịt đồng bào.
Lá lành, lá rách đùm vào cũng xong.
Gạo tiền, quần áo, chăn mùng.
Thuốc men đưa đến mọi vùng của nhau.
Của cứu trợ cho đồng bào.
Đừng để Cộng Đảng xen vào bớt đi.
Nơi nơi quyên góp đem về,
Một miếng khi đói còn gì quý hơn.
Đảng đừng hòng giựt miếng ngon.
Tận tay trao đến bà con đồng bào.

Anh Mười

*

Thuế thuốc

Chính phủ ông lên thuế thuốc hoài,
Kẹt cho "đạo hút" hứng dài dài.
Ông rằng: Nhả khói e sanh bịnh,
Cụ phán: Phun mây ắt hãm tài.
Sợ chết, thương thân anh bỏ hút
Yêu đời, tiếc của tớ bèn cai.
Trời ơi! Bảo vậy mà không vậy,
Làm thiệt quan quyền lấy thuế ai"

Làm thiệt quan quyền lấy thuế ai"
Không thâu, phải xuất mới là cay!
Nếu anh Philip (*)thôi thấy thợ,
Hay chú Rothmans(**) dẹp máy cày.
Hãng xưởng ngưng làm, bills tới tấp,
An sinh chỉ cấp bạc lai rai.
Nợ nần sung sức sinh thêm nợ,
Chẳng có việc làm lắm họa tai!

Thầy Chạy NSW
(*)Philip Morris: Hãng thuốc lá Long Beach, Peter Jacson, Alpine, Marboro...
(**)Rothmans of Pall Mall: hãng thuốc lá Windfield, Holiday, Dunhill.

*

Từ ngày các bác vô đây

Cảm tác sau khi đọc lá thơ đầy nước mắt của một cô gái 18 tuổi hiện đang sống dật dờ tại thị xã Cần Thơ.

Lúc mà các bác vô đây
Cháu chưa có mặt trên đất nước này
Má cháu còn đi đến trường mỗi sáng
Đúng tuổi trăng tròn, đôi má hây hây.

Kể từ sau ngày các bác vô đây
Ông Ngoại bỗng nhiên bị bắt, tù đày
Bà Ngoại nhớ chồng rưng rưng mỗi tối
Má cháu ưu sầu đánh mất thơ ngây.

Ba năm sau ngày các bác vô đây
Một sáng mùa đông sương trắng giăng đầy
Các bác đến nhà, lưng đeo súng đạn
Bắt Má đi làm thủy lợi miền Tây.

Một tháng đi làm thủy lợi miền Tây
Má về ốm o, thân xác hao gầy
Má ôm Ngoại khóc, thì thầm kể lể:
- Cán bộ hiếp con, đôi lúc cả bầy!

Rồi cháu ra đời không Ba, có Má
Ngoại vừa nằm xuống nên Má trắng tay
Bán buôn tảo tần Má nuôi cháu lớn
Dù không biết rằng Ba cháu là ai!

Mười chín năm sau ngày bác vô đây
Tài sản, cửa nhà không cánh mà bay
Má cháu qua đời sau cơn bạo bệnh
Còn gì bán nữa" Ngoài thân cháu đây"

Hơn hai mươi năm sau ngày bác vô
Cháu mười tám tuổi thân xác héo khô
Vậy mà phải bán, lấy tiền mua gạo
Tính ra sáng chiều chỉ khoảng một tô!

Ngọc Ẩn

*

Đĩ quốc doanh

Hết chuyện gì làm sao các cha"(*)
Giờ đây bàn chuyện bán lá đa
Cái của trời cho khai thác đã
Bán từ con nít tới bà già
Nhờ ơn bác nhờ ơn Cộng Đảng
Đĩ bây giờ sắp có ba tăng
Chẳng biết rồi đây chia sau nửa
Trả mấy phần trăm cho cái bằng
Tú bà, ma cô ở vỉa hè
Có lẽ rồi đây thất nghiệp thôi
Bảo kê đã có bà cán bộ
Gác sòng chắc bẻm gã công an
Nhờ các ngài đỉnh cao trí tuệ
Làm đĩ bây giờ có công đoàn
Vô tác xã quốc doanh đĩ điếm
Nhà thổ liên doanh, quán phòng trà
Đĩ quốc doanh toàn tên rất lạ
Chẳng sẽ còn Oanh, Yến, Mai, Lan
Mà sẽ là toàn tên dũng sĩ
Thị Định, Thị Bình với Thị Kiều(**)
Biết bao cửa hàng nhà nước có
Thêm vài cái nữa có sao đâu
Cửa hàng ăn uống, cửa hàng sách
Thêm cái cửa hàng đĩ quốc doanh.

Tư Râu

(*)Tin VN trên báo VL 3.11.00, các quan cách mạng nhận thấy đĩ bây giờ nhiều
quá. Nên dự định sẽ hợp thức hóa. Có nghĩa là đĩ sẽ đóng ba tăng hàng nghề.
Nhà nước sẽ lấy thuế trong đó.
(**)Nếu tôi không lầm thì là Tạ Thị Kiều dũng sĩ Việt Mỹ ở Bến Tre thì phải.

*

Em đâu nói xạo

(Trong mục "Thơ thẩn mà chơi" của Sàigòn Times tuần qua, số 186 ngày 3.11.00, đứa Nam Man gặp lại ông bạn già, Trường Xuân lão đại gia qua bài "Gởi bác Nam Man", nay đứa Nam Man xin "tếu" với Trường Xuân lão đại gia như sau:)

Tuần rồi gặp lại Trường Xuân lão,
Chửa kịp mừng vui là "đổ quạu".
Ý "hắn" ngờ em đã nói điêu,
Lòng "y" nghĩ tớ đang chơi xạo.
Người coi mục đó, tớ quen mô(")(*)
Kẻ giữ vườn kia, em đoán hão(!)(*)
Nếu biết ai ư, tớ sẵn sàng,
Xin hình, xin ảnh cho đăng báo.

Nam Man

(*)Cô Gia - "Thơ thẩn mà chơi"

*

Nam man bật mí

(Đọc bài "Cộng sản tràn qua, ta tràn về"! của "bồ nhà" Vũ Văn Hải - Sydney NSW trong mục "Diễn đàn độc giả" của Sàigòn Times số 184, ngày 20.10.00, đứa Nam Man thấy đúng "gu" với "bồ" Vũ Văn Hải nên bật mí như sau:)

Nam Man đã có thử rồi bồ,
Đã có "tràn" rồi... cũng dễ "dô".
Tụi cớm phi trường không thể đoán,
Thằng quầy thuế vụ chẳng sao vồ.
Xem ra "công tác" chưa đều thiệt,
Nghiệm lại "thực hành" chả khó mô.
Kế hoạch em là thường móc nối,
Việt kiều với tụi "Tây ba lô"

Nam Man phu nhân trả lời

(Hôm qua, đứa Nam Man nằm trên võng đang mơ màng thì nghe điện thoại reo, "má bầy trẻ" của Nam Man bắt điện thoại nghe. Sau đó bả trả lời cho người đầu giây bên kia, đại ý như sau:)

Tính khí nhà em bác biết rồi,
Nên đừng thắc mắc quá đi thôi.
Y đâu có thích ai già chuyện,
Hắn cũng không ưa đứa lắm lời.
Nói bậy y nghe, y sẽ "nực",
Làm càn hắn thấy, hắn liền "chơi".
"Quân thần phụ mẫu" chi, nào kể,
Được cái là không có cái tôi.


Vịnh thằng ký... giả

Mẹ! Cái thằng sao láo quá chừng,
Bài nào cũng viết giọng xưng xưng.
Em xem, em giận người đen xạm,
Tớ đọc, tớ cay mặt đỏ bừng.
Hắn bảo: thôi "chính em chính chị",
Y khuyên: cứ "văn nghệ văn gừng".
Tên này nhứt định nằm vùng đấy,
Mẹ! Cái thằng sao láo quá chừng.

Nam Man

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.