Theo báo Thanh Niên, tại Mỹ Tho có lão nông đã biến cọng lục bình thành hàng mỹ nghệ xuất cảng. Lão nông nào này đã lập cơ sở sản xuất mặt hàng đặc biệt này, có năm mức doanh thu lên đến gần 2 triệu đô. Thông tin này được báo quốc nội ghi nhận như sau.
Hàng mỹ nghệ từ cọng lục bình ở vùng sông nứớc đồng bằng sông Cửu Long, lục bình là thứ "đặc sản" hoang dã có hoa mầu tím rất lãng mạn. Thế nhưng, nó chỉ là... rác nếu con người không biết cách "thổi hồn" vào đấy. Ông Triệu Vĩnh Thịnh, một lão nông đang ở ngưỡng tuổi "thất thập cổ lai hy" ngụ ở TP Mỹ Tho, Tiền Giang đã biến cọng lục bình thành nguyên liệu sản xuất hàng thủ công thay cho cây cói. Những sản phẩm đan từ cọng lục bình này đã đạt giá trị xuất khẩu đến cả triệu đô mỗi năm.
Tại gian phòng khách chật hẹp và cũng là nơi "giao dịch" của cơ sở Vĩnh Thịnh ở đường Mậu Thân, TP Mỹ Tho có đến hàng trăm mẫu mã các mặt hàng gia dụng đủ loại, đủ kiểu được sản xuất từ nguyên liệu cói, lục bình, bẹ chuối hết sức độc đáo. Từ những vật dụng nhỏ xíu như đế lót ly, tách hoặc hộp đựng trang sức giá trị xuất khẩu chỉ chừng 7-8 cent/cái, đến chiếc chiếu, giỏ xách chụp đèn ngủ, ghế, tủ nhà bếp.
Tất cả đều có thể làm được bằng lục bình hoặc bẹ chuối, nhưng giá trị xuất khẩu thì từ 6 đến 18 đô. Đặc biệt, cùng một sản phẩm nhưng nguyên liệu làm bằng lục bình thì giá bán lại cao hơn hẳn nguyên liệu cói. Ông Thịnh cho biết: khoảng 4-5 năm về trước mặt hàng xơ dừa tiêu thụ rất mạnh nhưng gần đây đã bị chững lại do mẫu mã bị nhàm chán. Trong khi đó, khách hàng Âu-Mỹ hiện rất chuộng các mặt hàng được sản xuất từ những nguyên liệu tởng chừng như là đồ bỏ như bẹ chuối, lục bình. Bẹ chuối thì sau khi đốn, số bẹ "phế liệu" còn lại được đem chẻ ra, phơi khô rồi bán giá 5,000 đồng/kg. Riêng lục bình thì có yêu cầu về "chất lượng" cao hơn. Gốc phải trắng, không bị phèn, bỏ rễ, bỏ lá, thật khô, độ dài tối thiểu từ 50cm trở lên, giá cũng được từ 4,000-6,000 đồng/kg.
Khởi nghiệp từ cuối thập niên 80 với lao động chính gồm... vợ, chồng, con cái trong gia đình, lúc đầu ông Thịnh chỉ làm thử một số mặt hàng mẫu rồi đem nhờ vài đơn vị tại Sài Gòn chào bán hoặc làm gia công theo đơn đặt hàng. Bây giờ, ngoài việc làm gia công theo mẫu và ý tưởng của khách hàng, cơ sở Vĩnh Thịnh còn xuất khẩu trực tiếp đi Nhật Bản, Pháp, Anh, Đức, Hà Lan... cả triệu sản phẩm mỗi năm. Giá trị xuất khẩu năm cao nhất đạt gần 2 triệu đô. Nhưng đáng trân trọng hơn là cơ sở này đã tạo việc làm cho người lao động, lúc cao nhất đến 1,700 người, trong đó hơn 80% là chị em phụ nữ. Đối tượng thì hầu hết là gia đình nghèo. Cách tổ chức sản xuất của Vĩnh Thịnh là đưa nguyên liệu rồi hướng dẫn kỹ thuật tỉ mỉ cho lao động mang về nhà làm, xong giao lại sản phẩm.
Bạn,
Dù vậy, ông cụ vẫn còn phải qua trung gian, theo báo này ghi. "Tuy nhiên, vì là cơ sở ở tỉnh lẻ nên ông Thịnh thường khó tiếp cận với khách hàng. Thông thường nếu bán hàng cho đơn vị xuất cảng trực tiếp thì chỉ được trả bằng tiền đồng, giá lại rẻ. Còn những đơn vị đưa khách tới thì phải chi hoa hồng thường là 5%, có nơi đòi tới 10-20% trên tổng giá trị hợp đồng. Đó là điều mà ông Thịnh "xót" nhất."