Sau khi lục xét cảnh sát đã phát hiện được 5 thỏi bạch phiến (1.250 kg) được dấu trong những túi hành lý của con tôi. Thế là cháu bị câu thúc và bị cáo buộc về tội danh vừa kể.
Sau khi phân chất bởi các chuyên viên, bằng chứng cho thấy rằng trong số lượng đó, chỉ có 3% là bạch phiến nguyên chất. Tuy nhiên con của tôi vẫn bị cáo buộc là buôn bán bạch phiến với khối lượng thương mãi.Trong thời gian thẩm vấn, con tôi đã từ chối tất cả những sự cáo buộc này. Hiện con của tôi đang bị giam cầm chờ ngày xét xử.
Xin LS cho biết là trong trường hợp cháu bị kết tội, tòa có căn cứ vào số lượng 1,250 kg hay chỉ dựa vào 3% tinh chất bạch phiến để kết án. Nếu tòa dựa vào khối lượng thương mãi đó để kết án con tôi, bản thân của tôi nhận thấy rằng đây là một sự bất công vì số lượng bạch phiến thực sự chỉ 37.5gram mà con tôi phải lãnh án tù cho khối lượng 1.250 kg. Xin LS cho biết thêm là với khối lượng 1,250 kg thì bản án tù tối đa là bao lâu" Và thủ tục xử án sẽ tiến hành như thế nào"
Trả Lời: Trong vụ “Chính Quyền truy tố Mai và Tran” [R v Mai and Tran (1992)]. Trong vụ này, khi một túi xách “hành lý không có người đi theo” (unaccompanied luggage) được chuyển đến Sydney bằng máy bay, cảnh sát liên bang đã lục xét được 6.7kg bạch phiến gồm 30 thỏi. Sau đó cảnh sát đã tiến hành kế hoạch để bắt những người nhập lậu bạch phiến này. Cảnh sát đã thay thế những thỏi bạch phiến này bằng những thỏi thạch cao, một vài thỏi thạch cao này có pha lẫn một lượng rất ít bạch phiến, đồng thời đặt bộ phận nghe lén vào túi hành lý và cho giao hàng dưới sự theo dõi nghiêm ngặt của cảnh sát.
Vài ngày sau đó, Mai và Trần đã nhận túi hành lý tại khách sạn. Sau đó Mai bị bắt quả tang với một thỏi thạch cao trong áo khoác của đương sự. Thỏi thạch cao này không có chút bạch phiến nào trong đó. Tuy nhiên, Mai và Trần đã bị cáo buộc một số tội danh theo sự quy định của “Đạo Luật Quan Thuế” (the Customs Act 1901) và sau đó bị kết tội. Lúc kháng án LS đã tranh cãi rằng bị cáo không vi phạm bất cứ tội hình sự nào, vì thỏi thạch cao không có chứa bạch phiến, nên không thể cho rằng bị cáo đã thủ đắc bạch phiến.
Tuy nhiên tòa đã bác bỏ sự tranh biện này vì cho rằng ý định phạm tội của bị cáo đã quá rõ ràng và ý định này đã được thực hiện bởi những hành động để hoàn tất ý định phạm tội đó. Ý định và hành động phạm tội này đã vượt khỏi ranh giới của sự chuẩn bị và không có lý do gì để cho rằng ý định và hành động đó của bị cáo được thực hiện để đạt bất cứ một mục tiêu nào khác hơn là việc phạm tội hình sự đó.
Ngay cả trong trường hợp một người đã nhập cảng vào Uùc một loại chất mà họ tin rằng đó là chất quốc cấm, nhưng trên thực tế chất đó không thuộc loại quốc cấm, thì đương sự cũng sẽ bị kết buộc tội cố tình hoặc toan nhập cảng chất quốc cấm vào Uùc như đã được xét xử trong vụ Britten v Alpogut (1986).
Trong vụ này, bị cáo đã bị chận và lục xét tại phi trường. Sau khi lục soát, cảnh sát đã tìm được trong ngăn kéo bí mật của chiếc va-li một số lượng của loại chất vô hại nhưng bị cáo đã tin rằng đó là chất thuốc phiện. Tòa bèn đưa ra phán quyết rằng nếu một người thủ đắc một chất khi đương sự đến Uùc và đương sự tin rằng đó là chất quốc cấm, thì đương sự sẽ phạm tội cố tình nhập cảng loại chất cấm nhập cảng vào Uùc như đã được quy định trong điều 233B(1) của Đạo Luật Quan Thuế 1901.
Điều 223B(1) “Đạo Luật Quan Thuế” (Customs Act 1901) quy định về những vi phạm liên hệ đến việc nhập cảng hoặc xuất cảng các “loại hàng gây đê mê” (narcotic goods). Các loại hàng gây mê gồm: cần sa (marijuana), cô ken (cocaine), bạch phiến (heroin), và các loại thuốc kích xúc như amphetamines và bartiturates .
Điều 235(2)(c) Đạo Luật Quan Thuế quy định: nếu tòa thỏa mãn được rằng bị cáo đã phạm phải các tội phạm liên hệ đến loại hàng gây đê mê đó thì tòa sẽ kết án tù bị cáo trong một thời gian mà tòa cho là thích đáng.
Theo sự quy định của luật pháp thì hành động của con ông đã vi phạm vào sự ngăn cấm của luật pháp.
Liên hệ đến câu hỏi của ông về việc con của ông sẽ bị kết án tù bao lâu nếu bị kết buộc tội trạng mà ông đã nêu trong thư" Dựa vào sự quy định của luật pháp cũng như các phán quyết vừa trưng dẫn tôi xin trả lời cho ông biết rằng mặc dầu tinh chất bạch phiến được trộn lẫn trong số lượng mà cảnh sát đã lục soát được trong hành lý con của ông là 37.5gr. Tuy nhiên, tòa vẫn dựa vào số lượng 1,259kg để kết tội con ông đã buôn bán bạch phiến với “số lượng thương mãi” (a commercial quantity). Với số lượng này bản án tù tối đa mà con của ông có thể bị kết buộc là 7 đến 10 năm.
Đó là bản án dựa theo sự quy định của luật pháp. Tuy nhiên, điều này còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác chẳng hạn như gia cảnh (vợ, con bị tật nguyền), cha mẹ bị những chứng bệnh hiểm nghèo, tình trạng tâm thần của bị cáo vào lúc vi phạm hình sự, tiền án của bị cáo cũng như bị cáo có cố gắng trong nổ lực giúp cảnh sát truy lùng những tổ chức hoặc đường dây cung cấp bạch phiến đó không.
Về thủ tục xử án, trong trường hợp này, tôi nghĩ rằng để khỏi mất thì giờ tòa sẽ cho tiến hành thủ tục tiền xử án tại “tòa sơ thẩm” (Local Court or Magistrate Court) dựa vào lời khai của bị cáo và cảnh sát trong những biên bản được thiết lập tại cảnh sát cuộc. Thủ tục tiền xử án này được gọi là “paper committal”.
Tại phiên xử này “vị thẩm phán tọa xử” nếu xét thấy con ông có tội, ông ta sẽ chuyển giao vụ án lên “tòa án khu vực” (District Court) “khối hình sự” (Criminal Division) để con ông được xét xử.
Con của ông đã bị bắt giữ vào tháng 6 năm 2000, tính đến nay cũng gần 5 tháng, tôi nghĩ rằng trong thời gian qua chắc chắn rằng nếu ông không ủy thác vụ kiện cho LS riêng của ông để lo liệu, thì LS của “tư pháp bảo trợ” (Legal Aid) cũng đã góp ý với ông nhiều về kỹ thuật mà họ sẽ chuẩn bị để biện hộ cho con của ông. Tuy nhiên, vì nhận được thư và câu hỏi của ông nên tôi đã đưa ra một số nguyên tắc căn bản của luật pháp liên hệ đến sự vi phạm này để ông am tường. Thành thật chúc con ông sớm thoát khỏi vòng lao lý.