Huỳnh Bá Tươi
*
Hạt Mưa Nỗi Nhớ
Nhớ mùi cá lóc kho tiêu,
Nhớ canh rau đắng những chiều đổ mưa.
Nhớ bông điên điển làm dưa,
Nhớ bông súng, nhớ rau dừa, mắm kho.
Trời mưa bạn nhậu tha hồ,
Mồi ngon một đĩa tôm khô, quên đời!
Con giờ thân phận nổi trôi,
Nhớ quê cũ, thuở nằm nôi ngày nào.
Nghe mưa nỗi nhớ quặn đau,
Nhớ từ mẫu, nhớ mộ màu cỏ xanh.
Mẹ về chốn đó an lành,
Trông mưa chợt thoáng mong manh quê nghèo.
Chị giờ một bóng cheo leo.
Vĩnh Hòa Hiệp
***
Rưng Rưng Dòng Lệ Ngậm Ngùi
Giặc giải phóng, em bỏ thầy bỏ bạn
Bán dung nhan mua vội những lần no
Khép sách vở em phấn son đón khách
Cạnh trường xưa, cô giáo đếm học trò
Bàn tay vẫy còn thẹn thùng bút mực
Thuở thư sinh e ấp nét run xưa
Thân uốn éo vụng về dòng phấn trắng
Trước bảng đen bôi xóa dấu bụi mờ
Giặc giải phóng thầy bỏ bàn bỏ lớp
Tìm miếng ăn, bỏ chữ nghĩa bơ vơ
Chong mắt đêm thầy soi đời chăm chỉ
Bên trường xưa cặm cụi bới rác thừa
Miếng giẻ rách, thầy vá câu dang dở
Khúc xương thừa chấm phết ngắt thành thơ
Nhịp thước gõ, bỗng giựt mình xa lạ
Nghe đâu đây lạc lõng tự bao giờ
Gặp lại em hỏi rằng sao bỏ học
Dạ thưa thầy máu đỏ đổi đời xanh
Cách mạng biến em trở thành gái điếm
Chữ nghĩa đầy thua một bát cơm lưng
Rồi em hỏi sao thầy bỏ dậy
Bỏ trường xưa, xa phấn trắng bảng đen
Gỡ kính cận thầy ngập ngừng đáp khẽ
Giấy đã nhòa bút mực cũng buồn theo.
Thầy xưa trò cũ gặp nhau
Mắt nhìn mắt bỗng nghẹn ngào quay xuôi
Rưng rưng dòng lệ ngậm ngùi
Người lau kính cận, người chùi phấn son.
Vô Danh
***
Chiều Bên Giòng South Yarra
Chiều bên giòng sông South Yarra
Chợt thoáng nhớ đến miệt quê nhà
Nhớ lục bình, bông màu tim tím
Em giờ làm gì nơi chốn xa"
Mẹ già đã thành người thiên cổ
Chị giờ sống một kiếp lẻ loi
Anh giờ sống cuộc đời viễn xứ
Con giờ lận đận chốn quê người
Quê hương, cuộc đổi đời bi thảm
Bạn bè tứ tán khắp mọi nơi
Mong ngày có dịp về quê cũ
Cùng bạn lai rai suốt đêm dài
Chiều bên giòng sông South Yarra
Nhớ một ngày trên bến sông xưa
Thuyền đưa em về nơi xứ lạ
Bỏ chốn quê nghèo, em đi xa.
Vĩnh Hòa Hiệp
***
Quê Hương Thứ Hai
Hai thập niên, đã qua đông lại đến,
Thu tàn rồi, gió lạnh lại thổi sang.
Nơi đất khách thầm đếm tiếng thời gian,
Nhìn thiên hạ, bon chen trong cuộc sống
Đất Úc châu, đồng dollars biến động,
Nhớ khi xưa, một đồng ăn đồng ba(*)
Xăng một lít, chỉ độ ba mươi ba(**)
Lương công nhân trung bình hai trăm bạc
Bán buôn nhỏ vẫn tàng tàng phát đạt
Ngành may mặc có cuộc sống thong dong
Đường học vấn, trẻ nhỏ cũng thành công
Dân tỵ nạn, đã qua thời đen tối
Rồi từ đó phát sanh vài lầm lỗi
Xã hội đen băng đảng, mọc nhô lên
Lắm biệt danh Anh Chị, tiếng vang rền
Dùng bạo lực, dành địa bàn hoạt động
Thuở xa xưa, Việt Nam vùng nóng bỏng
Lửa chiến tranh, ngút trời máu thịt rơi
Bây giờ đây, nơi đất khách quê người
Còn tái diễn trò chơi đầy tội lỗi,
Để chút thời gian “tu thân sám hối”
Trên đất Úc, khó có cảnh nghèo nàn,
Chẳng khi nào phút chốc lại giàu sang
Đừng hòng xây lâu đài trong giây lát
Tìm hạnh phúc bằng việc làm khó nhọc
Nghĩ làm chi bột trắng với casino
Thoáng nháy mắt, sang giàu hoặc tội đồ,
Xin thế nhân nên chọn điều lương thiện
Một cuộc đời trăm tuổi qua rất nhanh
Nơi cõi thế, tích trữ những điều lành
Lúc nhắm mắt xuôi tay không vướng bận
Vĩnh biệt dương trần chỉ còn tay không.
Tạo nhân đức, sẽ thanh thỏa trong lòng
Nên tâm niệm thuyết: KHỔ-TẬP-DIỆT-ĐẠO(***)
Từ Nguyên
(*)khoảng năm 81-82, $1 Úc bằng $1.30 Mỹ kim)
(**)$33 cent
(***) Con đường đưa đến An Lạc không còn phiền muộn. Đó là đạo của đức Phật
***
Tình Trêu
Hỡi cô bán sữa đậu nành
Trời không có nắng trải vành nón ra
Để cho kẻ lại người qua
Muốn mua sữa khỏi lân la cúi nhìn
Bán buôn gì cứ làm thinh
Nào đi nào lại chẳng xin chẳng mời
Thẹn e chi chỉ mấy lời
Mời anh ngồi xuống dùm tôi mở hàng
Đêm qua nằm ngủ mơ màng
Thấy cô vui vẻ rộn ràng hỏi han
Nhà tôi ở chốn cuối làng
Có dòng sông nhỏ vắt ngang chân trời
Năm ba khóm trúc xinh tươi
Thêm cây cầu khỉ chơi vơi trước nhà
Từ đây đến đó không xa
Phải mua tình cảm ghé qua khách hàng
Tùng Darlo
***
Sài Gòn Ơi, Một Đời Ta Vẫn Nhớ
(Thân tặng Saigon Times và nhất là thân tặng nhân viên vườn thơ: Thùy Dzung)
Sài Gòn ơi một đời ta vẫn nhớ,
Chợ Bến Thành lẫn chợ Lớn đông vui.
Từ phương Nam tận Châu Úc xa xôi,
Ta ôm cả Sài Gòn vào giấc ngủ.
Đường Lê Lợi dập dìu nam với nữ,
Phố Tự Do tà áo phất phơ bay
Ngày cuối tuần, ai hò hẹn ai đây"
Xem phim mới, dạo phố phường, mua sách"
Trường Văn Khoa nét rêu phong thành quách,
Buổi tan trường xào xạc lá me bay.
Nhớ không em, đường Cường Để nối dài,
Còn in dấu thuở buồn, vui Đại học.
Sài Gòn ơi, trên bước đường xuôi ngược,
Nhớ về em: thành phố bị cưỡng hôn
Dây tơ hồng, buộc xác chết chưa chôn,
Kinh hãi quá, hỡi Sài Gòn yêu quý!!
Hăm lăm năm: Hiện rõ dần chân lý,
Học tập gì" Và cải tạo được chi"
Chỉ đào sâu hố ngăn cách phân ly,
Say chiến thắng mà quên lường di hại.
Từ nơi xa, ta nhìn về ái ngại,
Bởi vì đâu em băng hoại đời hoa"
Việt Nam mình cách Châu Úc bao xa" Mà cay đắng cõi lòng ta, quá lắm!
Sài Gòn ơi ta nhớ em sâu đậm,
Bến Bạch Đằng, ai thơ thẩn đêm nay"
Mũi Phú Lâm, ai dở tỉnh dở say"
Vùng Ông Tạ, cầy tơ còn nổi tiếng"
Quên được sao, những chiều mưa hò hẹn"
Đưa em về Bình Quới nước bao quanh.
Qua Thanh Đa, qua liếp mía, vườn chanh.
Rồi tạm biệt nơi bến đò Thủ Đức.
Một đời ta: vẫn còn trong ký ức,
Chợ Thị Nghè, kinh Nhiêu Lộc, Cầu Bông,
Cầu Chữ Y, cầu Ông Lãnh, Rạch Ông.
Lăng Cha Cả, Xóm Bảy Hiền quen thuộc.
Sài Gòn ơi, về sau này, nếu được,
Đừng bao giờ thố lộ chuyện cưỡng hôn!
Nẻo trời xa, ta vẫn thích cô đơn,
Vẫn mong thấy Sài Gòn trong giấc ngủ.
Kỳ Nguyễn