Hôm nay,  

Bé Viết Văn Việt/ Bài Dự Thi Số1036: Một Tuần Tết

2/10/201900:00:00(View: 4518)
2.10.19TN.BE Viet Van Viet.John Nguyen

John Nguyen

 
Năm nay Tết rơi vào ngày thứ Ba, vì ngày tết Việt Nam không phải ngày lễ nước Mỹ, nên ba mẹ em phải đi làm việc và chúng em cũn (cũng) phải đi tới trường học.

Nhưn (Nhưng) như mọi nhà người Việt Nam khác, gia đình em vẫn chuẩn bị đón Tết rớt (rất) là lớn. Tối thứ Hai là ngày cuối năm, gia đình em vẫn chuẩn bị đồ cúng rớt (rất) là nhiều. Mẹ em làm rớt (rất) nhiều món ăn để cúng theo phong tục người Việt là để dâng lên tổ tiên và đón các cụ, các ông bà về chơi Xuân. Để làm nhữn (những) việc đó, mẹ em phải đi chợ và nấu nướng nhiều ngày trước, rồi buổi chiều ba mươi, về tới nhà là mẹ vào bếp nấu nướng, dọn dẹp, nhìn thấy mẹ rớt (rất) bận rộn. Ba thườn( thường) đi làm về trễ, nên mẹ làm một mình.

Em thấy mẹ em bày một dĩa trái cây gồm có 5 thứ, nói là ngũ quả và một trái dưa hấu thật to để cúng giao thừa. Chúng em phải đi ngủ sớm để sáng mai cậu em sẽ đưa chúng em lên phố Bolsa coi múa lân và đốt pháo. Năm nào cũn (cũng) như năm nào, trên phố Bolsa của người Việt vui lắm, cửa hàng nào cũng có múa lân, đốt pháo. Cậu em đưa chúng em tới cửa hàng của dì em đúng 10:30 sáng. Ở đây đã rất đông người, và ba dây pháo dài treo trước cửa.

Em rất sợ pháo nổ trúng nên đứng xa xa. Vậy mà khi ba dây pháo nổ, em cũn (cũng) phải bịt tai lại vì tiếng pháo kêu to quá. Đốt pháo xong là ăn uống, nhiều thứ ngon quá, làm em không biết ăn món nào thì ngon hơn!

Sau đó, em được cậu dẫn đi chùa. Ở chùa vui quá, tới chùa nào chúng em cũn (cũng) được lì xì tiền mới trong phong bao đỏ. Ai cũn (cũng) nói : “Cho con lấy hên”. Và em cũn (cũng) vòng tay lễ phép nói lời cám ơn và những câu chúc Tết mà chúng em đã học thuộc lòng.

Và chưa hết vui ngày Tết đâu, vì cuối tuần, chúng em còn đi hội chợ Tết của các anh sinh viên. Chúng em thi quốc phục, thi viết, thi hát. Chỉ có một ngày Tết mà chúng em vui suốt một tuần lễ luôn!

John Nguyen

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
“Anh chỉ có một điều bận tâm hiện nay thôi. Đó là làm sao cho em và những người đi sau không bao giờ biết tới bệnh là gì.” Tôi thò tay qua bàn, xếp tờ báo kia lại và ném qua bàn bên cạnh. “Cuộc đời lạ lắm. Chúng ta không bao giờ hiểu được. Để anh bổ túc một ý kiến hôm trước, chúng ta không những chỉ
Buổi chiều, khi ông Tâm trở về, trời chưa tối hẳn. Hôm nay là ngày cuối ông ở Albany , cái thị trấn nhỏ bé miền cực Bắc New York . Hơn mười bảy năm ông đã ở đây, làm việc, chơi đùa, đi lang thang cà khịa với những người bạn Mỹ, uống những lon bia trước TV, dò dẫm từng bước chân trên những đụn tuyết,
Trời chiều, đèn đường vừa lên, anh ngẩng nhìn qua khung kính. Những dòng người xuôi ngược về trạm xe điện. Ly cà phê khen khét còn vương ở cổ. Cuốn sách dày cộm, nhìn muốn nản. Anh gấp lại, những dòng chữ không muốn đọc của ngày níu lại. Bước xuống phố, gió phất lạnh giữa mặt. Ngày đã đi và đêm tới.
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.