Hôm nay,  

Khoảng Trống Không Thể Lấp Đầy

4/5/201700:00:00(View: 7367)
Buổi sáng, vừa thức giấc, nhìn quanh phòng, chợt thấy một khoảng trống lạ lùng trước mặt, khoảng trống đã từng hiện lên trong đầu cách đây hơn hai thập niên, khi mẹ tôi mất. Hôm nay, nhìn sang phòng bên cạnh, nơi nhạc mẫu tôi vẫn nằm, tôi lại thấy hiện lên trong trí não một khoảng trống lạnh lùng, môt khoảng trống không thể lấp đầy, vì nhạc mẫu tôi mới ra đi hôm qua. Từ mấy chục năm rồi, bà vẫn sống chung với chúng tôi, với trách nhiệm của một người mẹ, lo từng bữa ăn cho con cháu, nấu cơm cho cả gia đình ăn, rồi dọn dẹp, rửa bát, cất từng cái chén, cái đĩa vào trong tủ. Bà không chỉ lo cho vợ chồng tôi, mà tất cả những đứa cháu nội, ngoại đều qua tay bà, không sót một đứa nào. Hoàn cảnh đặc biệt của những năm sau Tháng Tư Đen, con trai, con rể đều đi tù, thì những đứa cháu nội, ngoại đều đến bà để chăm sóc, tắm rửa, cho ăn, cho mặc. Sau khi con trai, con rể được trả tự do, bà vẫn tiếp tục thầm lặng làm nhiệm vụ của người Mẹ, qua hết không gian này đến không gian khác, bà vẫn bên chúng tôi, lui cui dọn dẹp, làm vườn, nhổ cỏ dại, trồng hoa, nấu ăn, quét dọn nhà cửa. Cháu ngoại của bà đã lập gia đình còn ở chung nhà, bà vẫn lo soạn thùng đồ ăn cho chúng mang đi làm hàng ngày. Khi chúng đi làm về, bà giằng lấy thùng đồ ăn và những chén, bát dơ để đi rửa cho mãi đến tháng vừa rồi, bà đột nhiên trở bệnh, không thể đi lại được, bà mới chịu khoanh tay, không lo cơm nước cho cả nhà nữa.

Rồi hôm qua, bà ra đi thanh thản bên cạnh mấy chục đứa vừa con ruột, con rể, con dâu, cháu nội, ngoại, và chắt. Một điều lạ lùng là khi bà ngưng hơi thở, thì miệng bà há ra, các con cố xoa bắp thịt miệng cho bà để khép miệng bà lại, nhưng không thể được. Các con, cháu đành đứng cạnh bà, lần lượt thay phiên nhau, tâm sự với bà lần cuối. Tất cả cúi xuống hôn bà, có đứa hôn trán, có đứa hôn tay, có đứa hôn chân bà rồi kể lể nỗi niềm thương nhớ bà không thể nào nguôi. Bất ngờ, sau khi tất cả con cháu đã nói lời chia tay với bà, đột nhiên miệng bà khép lại và miệng bà như thoảng một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện. Có lẽ những lời chia xẻ chân tình đầy thương nhớ của đám con cháu đã tác động đến hương linh người quá vãng lúc đó vẫn còn lưu luyến quanh chỗ nằm nhiều năm của bà, nên bà đã mìm cười…


Khoảng 5 giờ chiều, sau khi người y tá vẫn túc trực bên bà, báo cho nhà quàn biết, một chiếc xe hòm nhỏ đã đến với hai phụ nữ lo tẩm liệm. Với những động tác thành thạo, hai người phụ nữ đã cuốn chặt bà vào trong một miếng vải liệm trắng rồi bế lên xe đẩy, từ chiếc xe đẩy, bà được đưa về nhà quàn, để chuẩn bị cho việc thăm viếng trong vài ngày nữa. Và từ lúc này, bà đã hoàn toàn khuất khỏi căn nhà tôi, không bao giờ còn hiện diện nữa. Từ nay, một bóng người nhỏ bé từng đi tới đi lui, dọn dẹp hay nấu nướng trong bếp, hoặc đội cái nón lá ngồi ngoài vườn sau, vườn trước nhặt cỏ dại, trồng hoa sẽ không bao giờ còn thấy nữa. Bà ra đi, để lại phía sau một khoảng trống không thể lấp đầy, tuy chỉ là một khoảng trống nhỏ bé vừa với thân thể bà, nhưng cũng là một khoảng trống vĩnh viễn, cho dù sẽ có những khối lượng con người đi tới đi lui, chùm lên không gian này, nhưng trong tâm tưởng của người còn lại, vẫn thấy một khoảng không gian cô quạnh, lạnh lẽo, bàng hoàng di chuyển đâu đó trong căn nhà. Người ở lại, nếu muốn tạm thời lấp đầy khoảng trống đó, thì chỉ còn cách là “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng. Xếp tàn y lại để dành hơi.” như những người yêu nhau, những cặp vợ chồng, những cha những mẹ, những anh những em, những con những cháu, môt lúc nào có một người xa biệt vĩnh viễn… thì không có phương pháp nào hơn là lục lại “album”, hoặc đứng trước những bức hình người quá cố mà nghẹn ngào, và nhớ lại những kỷ niệm xưa khi còn vui vẻ, hạnh phúc, để quên đi một khoảng trống trong tim, rồi cố giả vờ không nhớ nữa để tiếp tục sinh hoạt hàng ngày, như không có chuyện gì xẩy ra. Như thế, niềm đau bất lực vì không thể lấp đầy khoảng trống kia, sẽ mãi mãi nhỏ máu trong tim, trừ một điều, với những ai có lòng tin vào kiếp sau, đời sau, tin vào Chúa, vào Phật, vào Thiên Đường bất tử, vào cõi Niết Bàn, thì sẽ hy vọng mong manh là có ngày xum họp lại. Nhưng, có mấy ai thật tình có lòng tin mãnh liệt như thế đâu? Cho nên, dù trong kinh kệ, con người vẫn thấy một khoảng trống không thể lấp đầy…

Chu Tất Tiến

Ngày 2 tháng 4, 2017

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Hòa Lan và Đan Mạch là hai quốc gia có hệ thống hưu trí tốt nhất thế giới, trong một nghiên cứu toàn cầu để xem quốc gia nào chuẩn bị tốt cho những công dân hưu trí của mình.
Theo một nghiên cứu của Credit Suisse, lần đầu tiên trong lịch sử, số triệu phú của Trung Cộng đã vượt qua số triệu phú của Hoa Kỳ.
Theo một báo của cơ quan an toàn giao thông của chính phủ công bố hôm 22/10, tỉ lệ tử vong do tai nạn xe cộ ở Mỹ giảm nhẹ trong năm 2018, và là trong hai năm liên tiếp.
Cộng đồng người nghèo ở Mỹ có thể phải gánh chịu nhiều hơn hậu quả của sự biến đổi khí hậu toàn cầu, bao gồm giá trị nhà giảm, giá bảo hiểm nhà sẽ tăng, nhà dễ bị đe dọa bởi lũ lụt.
Tin trên New York Time ngày 22/10: Từ 12/2017, hơn 1 triệu trẻ em trên toàn quốc mất đi bảo hiểm y tế từ các chương trình Medicaid và Children’s Health Insurance Program (CHIP), hai chương trình sức khỏe chính của liên bang và tiểu bang dành cho trẻ em thuộc các gia đình có thu nhập thấp.
Thị trường lao động hiện nay đang thay đổi chóng mặt, với “thủ phạm” chính là khoa học kỹ thuật. Chúng ta đang tiến đến một thời đại mà rồi đây robot và trí thông minh nhân tạo sẽ thay thế cho rất nhiều người lao động.
Vào ngày Thứ Hai 21/10, Cựu Chủ Tịch Hạ Viện Newt Gingrich đã cảnh báo trong chương trình “Fox News & Friends” là thực sự nguy hiểm khi chúng ta để thế hệ cháu của mình học tiếng Hoa.
The Hill đưa tin hôm 21/10: một số nhà ngoại giao ẩn danh cho biết tinh thần trong Bộ Ngoại Giao Hòa Kỳ đã rơi xuống mức thấp nhất trong thời đại tổng thống Trump.
Một thăm dò mới cho thấy đa số người dân Mỹ tin rằng Tu Chính Án Thứ Nhất nên được viết lại, và chấp nhận việc ngăn chận quyền tự do ngôn luận, cả tự do báo chí.
Hãy tưởng tượng một hệ thống y tế mà bác sĩ, y tá làm việc quá tải, kiệt sức, và họ làm việc như một zombie, không có tình thương với bệnh nhân; và nhiều người trong số họ phải tìm cách giảm căng thẳng bằng rượu bia, hoặc thậm chí là tự sát!
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.