Hôm nay,  

Tâm Sự Của Người Tóc Trắng

25/10/201500:00:00(Xem: 5728)
Nhìn tia chớp bay, vô thường không nghĩ đến, mới là người tuyệt hay! (Basho)
* * *


Mới đây mà đã ngoài 60, tóc đã bạc trắng. Nay thấy cảnh người tị nạn Syria chính trị vì bạo lực và ác độc như bọn ISIS ở Trung Đông tràn qua Âu Châu theo quốc gia Thổ Nhỉ Kỳ. Đa số họ là cộng đồng người Hồi Giáo đã sống rất hoà bình và là những công dân tốt từ lâu. Như bao người khác, họ có đạo của họ phải theo, nhưng không qúa khích và bạo tàn như những gì ta đang thấy ở Trung Đông.

Tự nhiên tôi đồng cảm với thân phận tỵ nạn của chính mình. Còn nhớ năm nào khi đến Mỹ với hai bàn tay trắng sau hơn nhiều ngày lênh đênh trên biển cả, sống và chết mong manh như sợi tơ trời bãng lãng. Được tàu ngoại quốc cứu vớt và được vào đảo Guan. Hình ảnh chúng tôi, đơn thân độc mã, vẫn còn như in vào tháng 6, năm 1975, chiếc máy bay đầu tiên chở hàng trăm người tị nạn như chúng tôi từ Guam đáp xuống phi trường Middle Town, để đưa về trại Indian Town Gap ở tạm chờ người bảo trợ. Hôm đó có 2 sự kiện xảy ra.

1. Vợ Chồng ngài Thống Đốc tiểu bang và toàn bộ ban tham mưu của ông ra tận phi trường đón người tị nạn dù lúc đó mới 6 giờ sáng với những vòng hoa và lời chào mừng đầy thiện cảm.

2. Một nhóm người dân Mỹ chống đối đứng gần phi trường giơ cao biểu ngữ như: "Cút về nước đi, ở đây không có chỗ cho bọn Việt Cộng", hay là "Sự tử tế đang bắt đầu ở quê nhà của bạn, không phải ở đây", "Người Mỹ đã qúa mệt mỏi với người Việt Nam rồi"....

Nhìn hai hình ảnh tương phản đấy, chúng tôi ngồi trên xe bus đã rơi nước mắt: Nước mắt mừng vui vì được chính người cầm đầu tiểu bang chào đón như những người khách qúi. Nước mắt buồn tủi vì thân phận mất quê hương mà còn bị hất hủi, xua đuổi, coi thường của người dân bản xứ. Nhớ lại những cảm giác hôm đó, tôi xin gởi đến các bạn những lời chia sẻ sau đây:


Chúng ta là những người tị nạn, bỏ quê hương xứ sở ra đi vì bọn độc tài, tàn ác. Nếu năm 1975 và những năm sau đó người Mỹ và những người Phương Tây không mở rộng vòng tay để bảo bọc chúng ta, thì 40 năm sau làm gì có được một cộng đồng người Việt ở Mỹ vững mạnh và thành công như hôm nay. Chúng ta đến trước, người Syria đến sau, đi tìm tự do và thanh bình trên đất nước này, tất cả đều là những người di dân chính trị bất đắc dĩ. Cái mà người Syria tị nạn cần lúc này là sự rộng lượng, xẻ chia và thông cảm của chúng ta chứ không phải những lời cáo buộc không bằng chứng. Việc an ninh và điều tra kỹ ai là người lành, người khủng bố sẽ có cơ quan an ninh lo. Chúng ta không thể dựa vào những gì đã biết về đạo Hồi Giáo mà buộc tội những người Syria tị nạn một cách vô tội vạ. Thử nghĩ lại xem, nếu như năm 1975, những người Mỹ đều nói tất cả những người Việt bỏ nước ra đi đều là Việt Cộng hết thì sao. Chúng ta nên bình tĩnh, để cho người địa phương, những người tị nạn, di dân khác biết chúng ta không ích kỷ, nhỏ nhoi. Chúng ta không phải là những người qua cầu rút ván.

Hãy làm việc từ thiện như người khác đã làm cho mình. Xin đừng tiếp tục phổ biến những điều mà chúng ta chưa biết là sự thật, vô tình chung làm hại nhiều người Syria đáng thương đang rất cần vòng tay rộng lượng của chúng ta lúc này. Hãy để chính quyền lo liệu, giúp nhiều hay giúp ít là tùy họ. Chờ đến khi có người tị nạn nào được đưa đến vùng mình đang ở, thì chúng ta nên tìm đến để uỷ lạo tinh thần và giúp họ những gì họ cần để bắt đầu một cuộc sống mới trên đất tự do, nhưng là một hình thức và khái niệm sống của người Mỹ - Pay It Forward. Phải chăng nghệ thuật sống là biết sống cho người khác?

Cát Sương
(http://phebach.blogspot.com)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hoan hỷ chào nhau cầu xưa quá bước Dặm đường im kẽ tóc với chân tơ Tan hợp cười òa. Kia vòm mây trắng Và bắt đầu. Và chấm hết. Sau xưa… . 4.2021 (Gửi hương linh bạn hiền Nguyễn Lương Vỵ, lễ 49 ngày)
Trong mọi hoàn cảnh Anh vẫn không ngừng hoạt động, Anh vẫn cứ đứng ở ngoài nắng - chữ của Mai Thảo. Với tôi, Nhật Tiến - Én Nhanh Nhẹn RS, vẫn cứ mãi là một Tráng Sinh Lên Đường
Lời dịch giả: Đây là bức tâm thư của cựu tổng thống George W. Bush gởi người dân Mỹ trong lúc cả nước đang sôi sục sau cái chết của George Floyd.
NYC với mình như căn nhà thứ hai, thế mà đã hơn một năm rồi mới lên lại. Thường thì hay lên mùa Giáng Sinh, hay Tháng Hai mùa đông để coi tuyết ở Central Park, và tháng Mười Một để coi lá vàng. Lần nầy chỉ mới tháng ba, nhưng có lý do
Xúc động với kỷ niệm. Thơ và nhạc đã nâng cảm xúc về những cái đẹp mong manh trong đời... Đêm Nhạc Người Về Như Bụi, và buổi ra mắt Tuyển Tập 39 Văn Nghệ Sĩ Tưởng Nhớ Du Tử Lê đã hoàn mãn hôm Thứ Ba 14/1/2019.
chiều rớt/xanh/ lưỡi dao, tôi khứng! chờ ... mưa tới. Hai câu cuối trong bài “chiều rớt/xanh/lưỡi dao” anh viết cuối tháng 9/2019 như một lời giã biệt. Và, cơn mưa chiều 7.10.2019 đã tới, anh thay áo mới chân bước thảnh thơi trở về quê cũ. Xin từ biệt anh: Du Tử Lê!
trong nhiều năm qua, lượng khách quốc tế đến Việt Nam tăng trưởng ở mức hai con số, nhưng tỷ lệ quay trở lại thấp (chỉ từ 10% đến 40%) . Chi tiêu của khách du lịch quốc tế tại Việt Nam không cao
Theo bảng xếp hạng chỉ số cảm nhận tham nhũng của Tổ Chức Minh Bạch Quốc Tế năm 2018, Việt Nam đứng hạng 117/ 180 với mức điểm 33/100. Bao giờ mà chế độ hiện hành vẫn còn tồn tại thì “nạn nhũng nhiễu lạm thu” sẽ vẫn còn được bao che và dung dưỡng khắp nơi, chứ chả riêng chi ở Bộ Ngoại Giao
Chính phủ Hoa Kỳ đã hứa tài trợ 300 triệu đô la để làm sạch môi trường bị nhiễm chất độc da cam của phi trường Biên Hòa và hôm 5 tháng 12 là bắt đầu thực hiện việc tẩy rừa tại khu vực này, theo bản tin hôm 6 tháng 12 của báo Tuổi Trẻ Online cho biết như sau.
Hơn 1.000 người có thể đã bị giết bởi lực lượng an ninh ở Iran trong các cuộc biểu tình gần đây, theo một quan chức cấp cao của bộ ngoại giao cho biết hôm Thứ Năm
NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.